Friday, November 30, 2007

Một thoáng trầm tâm

Nàng bước vào cuộc đời chàng như một huyền thoại. Bối cảnh gặp gỡ không có gì thoát tục nếu không muốm nói là ngược lại: họ gặp nhau ở một quán bia ôm. Ðó không phải là nơi mà lần đầu tiên chàng đến. Thân hình mảnh khảnh của chàng đã tựa, gác vào rất nhiều những cô gái có mặt ở quán với sự tự nguyện được làm điểm tựa cho những nam nhân. Nhưng ở làn da nàng, cách một lớp xiêm y, luôn dội lên một cơn sóng đẩy bật chàng ra. Dường như chàng chủ tâm muốn đá hóa mình để khi chàng tựa vào chỉ còn một mình chàng với sự cô đơn tuyệt đối.
Ðó là một điều lạ nơi nàng. Ðiều lạ thứ hai, nàng thoắt hiện thoắt biến ở quán Hồng Nguyệt, đến độ chàng có cảm giác nàng đến quán vì chàng và chỉ vì chàng mà thôi. Ðiều lạ thứ ba, nàng đến với chàng đúng như những giấc mơ từ thuở nhỏ của chàng, khi mẹ đi lấy chồng, gởi chàng cho hết người bà con này đến người quen biết khác, để điểm dừng cuối cùng của chàng là một Viện mồ côi, chàng vẫn mơ ước có được một người đàn bà vừa là mẹ, vừa là em gái, vừa là người tình, vừa giống như Soeur Chantal là soeur dịu hiền nhất ở Viện mồ côi, thường kể những chuyện cổ tích lấp lánh phép lạ tuyệt vời để tu tuổi thơ chàng cùng lũ trẻ đồng viện lớn khôn.
Chỉ có một điều nàng từ chối làm: người vợ.
Trong cái thời khoảng nàng xuất hiện ở cuộc đời chàng, sau những cơn say ngất trời mà lũ bạn thường rút tiền trong ví chàng ra trả giúp tồi vác chàng về liệng vô căn phòng thuê tháng, thì khi chàng chàng chàng chàng chàng chàng chàng chàng chàng chàng chàng mở mắt, không còn là căn phònhg lạnh ngắt của người đàn ông đơn chiếc có tất cả trừ tình yêu, mà có một hơi ấm dịu dàng của chiếc tổ đã đủ đôi trống mái. Phải, mặc dầu trước đó, thỉng thoảng vẫn có những cô gái bia ôm muốn kiềm thêm thu nhập, những cô nữ sinh si mê chàng đến mức muốn nổi loạn theo chân chàng về phòng, áp sát cái thân thể rực lửa của họ vào cái xác đã như một thứ gỗ cây, mà cháy trong ấy chỉ là bia và rượu, thì vẫn lạnh khắp phòng chàng một cảm giác độc thân. Còn nàng nằm nhỏ nhoi trong chiếc ghế bành, đắp bằng tấm khăn phủ tivi, như một con mèo bé cách chiếc nệm của chàng vài mét lại tạo cho chàng vị ngọt êm của một mái ấm gia đình.
Từ khi nổi tiếng sau một số phim, trong các vai gieo sự thương cảm cho phụ nữ, chàng có thói quen không nhớ tên những nũ theo chàng về phòng. Loáng thoáng đâu đó những lời tự khai của họ: Hương, Vân, Ðào, Thùy, Trinh, Thanh, Cúc, Huệ... mang máng như tên các cô đồng nghiệp nổi tiếng của chàng. Có những cô gặp lại nhiều lần gận dỗi thật sự khi chàng vẫn lẫn lộn giữa Trinh, Hương, Ðào, Diễm...
Khi chàng hỏi tên, nàng cười bí ẩn. Bất cứ tên nào anh đặt, em sẽ mang tên đó. Và trong một cơn say, chàng đã gọi tên nàng bằng cái tên ghép của Soeur Chantal và mẹ chàng: Trầm Tâm!
Chàng mê nụ cười của nàng. Có những ngày nàng đi chợ rồi làm ấm căn bếp lạnh lẽo của chàng bằng những món ăn đơn sơ nhưng ngon miệng. Sau đó nàng thường chống đũa ngồi cười ngó chàng ăn như lần đầu mới được ăn.
Nàng không phải là người đầu tiên có tham vọng thu dọn lại căn phòng của chàng nhưng có một sự khác biệt giữa những phụ nữ khác và nàng sau khi thu dọn. Nàng bài trí căn phòng lại như nàng là một thành viên trong ấy, dường như đã có biết bao thời khắc hạnh phúc của họ đã trôi qua ở cái tổ ấm mà đã có lúc bạn bè chàng gọi đùa là tổ quỷ. Trong lúc chàng say bủng nằm vật ra như chết, nàng đã chuyển đổi được cả tấm nệm mang chàng trên ấy sang một vị trí khác thoáng hơn như là đã có những chá lùn tí hon giúp đỡ nàng. Những vỏ chai chất vun thành đồi núi ở các góc nhà được lọc lại những mẫu đẹp để chưng trên kệ, còn thì biến sạch.
Nhờ nàng, chàng khám phá ra trong mớ sách giấy bừa bộn mà tác giả tặng hoặc chàng mua giúp với ý nghĩa từ thiện nào đó, có những bài thơ lay động đến toàn bộ tân hồn mong manh của chàng và có những mẫu chuydn đưa chàng đến gần hơn sự đồng cảm với nỗi cô đôn của người khác.
Và như thế đâu phải nàng chỉ thu dọn ăn phòng, nàng còn thu dọn lại cả đời chàng. Nàng tập cho chàng quen sống như một thíchcon mình ảô rườ lại cũng bn những soạn giả người đỉnh cao danh cũng cũng kịch bản mình kịch bản Sáu Tường những một người đàn ông bình thường chứ không phải là một nghệ sĩ giả hiệu với những trò phù phiếm của nó: rượu, gái, bài, thuốc lá... những trận vui suốt sáng thâu đêm.
Ðiều kỳ lạ nhất là khi được sống trở lại bình thường, những vai diễn của chàng bỗng trở nên sâu sắc hơn, đa tâm lý hơn. Người hoang mang khó hiểu nhất trước hiện tượng này là Phú Vân. Cùng nổi tiếng một thời với chàng nhưng những vai diễn của Phú Vân gần đây đứng lại. Phú Vân đẹp trai hơn nhưng bây giờợ khi xem phim người ta không thấy nhân vật nữa mà chỉ thấy Phú Vân đẹp đẽ một cách vô duyên.
Trong giới thường đem chàng và Phú Vân ra so sánh, Phú Vân xuất thân từ một gia đình rất nghèo từ ngoài Bắc vào đây chỉ kiếm được một chỗ ở nhỏ nhoi trên con kênh nước đen ở một vùng ngoại ô xa trung tâm thành phố. Cùng có những ấu thơ không vui nhưng khi bắt đầu làm ra tiền và mãi đến nay, trong lúc Phú Vân biết tằn tiền để dành xây nhà cho bố mẹ, tân trang từng chút cho các anh chị em thì chàng lại rót toàn bộ tiền vào những cuộc chơi vô tận.
Trong giới đánh giá cả hai dễ thương như nhau dù hiếm khi họ được Phú Vân thết đã như chàng. Vì họ rất hiểu Phú Vân có được một gia đình để lo còn chàng thì mượn những trò vui thiêu đốt mình để quên đi cái vô nghĩa của cuộc đời một thằng bé mồ côi sớm bị mẹ rÔt tay níu trẻ thơ để vui đời sống khác...
Gần như toàn bộ bạn bè chàng, những cô nữ sinh mới lớn si mê chàng vẫn muốm khuyên can chàng giảm bớt những trò điên tiền nhưng họ không đủ sức để thuyết phục chàng diễn viên trẻ tuổi sớm có nhiều tiền và danh vọng nhưng đã lỡ có sự cô đơn làm bạn đồng hành lúc ấu thời.
Và rồi bỗng nàng đến, đến như một sự bí mật của riêng chàng, nàng làm được cái điều mà những người mến thương chàng đều muốn: đưa chàng trở lại cuộc đời riêng như một người bình thường và từ đó trở lại sức sáng tạo vô biên của một nghệ sĩ thực sự.
(
Những ngày đầu thu, trong giới xôn xao vì trong một liên hoan phim khá đặc biệt, chàng được công nhận tài năng qua một số giải thưởng đặc biệt trong lúc Phú Vân không một giải nhỏ cầm tay.
Ba tuần ở thành phố tổ chức cuộc liên hoan - và cũng là quê nhà của Phú Vân - chàng nhÔ nàng kinh khủng, nhất là sau những buổi tiệc tàn. Phải, không có nàng bên cạnh, với số tiền thưởng mới nhận được, chàng lại buông mình xuống dòng rượu, những cô gái đẹp và cả những sòng bài.
Số tiền lãnh thưởng không đủ cho chàng tiêu phí, những giám đốc sản xuất phim phải chi trước tiến thù lao năm phim cho chàng. Và ngày trở về thành phố chàng chỉ còn vài đô lẻ lận lưng với số nợ năm phim phải đóng...
(
Khi chàng trở về căn phòng độ lại lạnh tanh dù mọi vật vẫn còn nguyên chỗ cũ nhưng giữa chiếc ghế bành và miếng khăn trải tivi không là cái gì nữa cả. Nàng như tan trong hư không. Nàng dường như chưa từng hiện hữu trên cõi đời này.
Vậy đó, nàng đã đến với cuộc đời chàng như một huyền thoại và cũng đã bước ra khỏi cuộc đời chàng như một huyền thoại. Nhưng chàng không thể ngồi đó tơ tưởng hoài một câu chuyện cổ tích. Chàng đang có số nợ năm phim trước mắt và phải ký thêm vài phim hài để chuẩn bị chiếu Tết với giá khá “bèo” để có tiền ăn sống trong thời gian trả nợ năm phim.
Trong lúc chàng chạy như điên, chân không chấm đất để theo kịp lịch quay, chẳng còn tâm trí đâu mà đầu tư vào vai diễn thì Phú Vân, thắm nỗi ê chề sau cuộc chơi nghệ thuật vừa rồi, chỉ nhận rất ít những vai hợp với mình và tìm đủ mọi cách, đóng vai nào ra vai ấy. Mặc dù Phú Vân vẫn thiếu một nỗi buồn đơn độc đã như một tặng phẩm và đồng thời cũng là hình phạt mà trời riêng tặng cho chàng để có thể đóng những vai “tâm trạng”, nhưng trong giới cũng nhận ra một hiện tượng dường như chàng và Phú Vân đang đổi vai cho nhau.
“Cả hai đều dễ thương như nhau” - Họ chép miệng và tiếp tục bất lực trước trường hợp xuống dốc trong nghệ thuật của chàng. Chàng tự hứa thầm với nàng ở đâu đó chưa về. Rằng sau những phim trả nợ quỷ thần này, anh sẽ làm việc đàng hoàng trở lại như lúc có em, mong rằng em sẽ trở lại.
(
Nhưng trong buổi tiệc sinh nhật của Phú Vân, máu trong người chàng như đông lại khi thấy một cô gái rất giống nàng bên cạnh Phú Vân. Chỉ khác: Trầm Tâm tóc dài, cô gái tóc ngắn. Nàng huyền hoặc liêu trai, cô gái trong sáng, ngây thơ. Chàng hỏi thăm thì được biết đó là người mà Phú Vân đang cầu hôn. Cô gái là em ruột của Nguyễn Nhơn Hòa, tác giả một số truyện phim hay mà chàng lẫn Phú Vân đều đã được đóng. Hòa mất năm rồi. Chết trẻ. Sau cái chết của Hòa, hiếm có những kịch bản phim hay.
Chàng đứng đối diện cô gái gọi Trầm Tâm. Cô gái lắc đầu, em là Ca Dao. Tiếng trong như chim hót sớm mai, không phải như Tâm, âm thổ trầm của những khuya khoắt nâng đầu chàng cho uống ly nước chanh giả rượu. Chàng nói thêm với một phần ngàn hy vọng. Vậy cô có người bà con nào từa tựa cô không? Cô gái lắc đầu cười, âm hưởng thanh như ngọc chạm, rồi xin lỗi đi đến với Phú Vân.
Trước Tết vài tuần, các máy quay đóng lại, làm rút hậu kỳ để kịp Tết, chàng cũng đã trả xong những món nợ phim bằng những vai diễn mà chính chàng còn không dám coi lại chính mình. Bạn bè rủ đi chơi, chàng từ chối, mang những cuốn sách tập thơ ra ngồi đọc.
Khi đêm đã khuya, trăng tháng chạp thì sáng, chàng vẫn thắp một ngọn nến ở gờ cửa sổ, đợi chờ nàng...
Và chàng không hề biết rằng ở một căn gác cheo leo đâu đó trong cùng một thành phố, nàng cũng đang phân vân không biết có nên đến với chàng hay không. Nàng đã từ chối lời cầu hôn của Phú Vân. Phải, nàng chính là Ca Dao... Cái chết của người anh, những kịch bản dỡ dang chưa viết xong, những lời vu vơ buông ra khi anh nàng còn sống, rằng tiếc cho thằng bé, cuộc sống thiếu tình thương khiến nó lao vào những cuộc chơi tự hủy, ước chi nó gặp được một cô gái đủ bản lĩnh kéo được nó trở lại đời thường. Và nữa, cuôầc tranh cãi giữa những người bạn của anh nàng về một cốt truyện phim kết thúc bằng đám cưới giữa một anh công an và một cô gái điếm rằng chẳng lẽ để 1.000 cô gái điếm hoàn lương phải cần tới 1.000 anh công an xuất ngũ, rồi còn câu chuyện cổ bí ẩn mà nàng không thể hiểu nổi tâm lý người xưa trong tích Lưu Bình - Dương Lễ cộng thêm khả năng diễn xuất được học thêm ở những lớp đêm đào tạo ngắn ngày... Tất cả những thứ đó đã đẩy nàng va2o trò chơi cổ tích này.
Sẽ không có một Châu Long hiện đại nếu không có Năm Lệ ở quán Hồng Nguyệt. Nếu chịu khó đến đó điều tra một cách khôn khéo, có thể hàng sẽ tìm ra manh mối. Từ cô chủ Hồng Nguyệt đến các cô gái ở các quán chàng chàng đến đều thương mến chàng đến độ muốn khuyên chàng đừng đến nhưng họ không đủ sức. Người bạn củng xóm Năm Lệ đã cầu viện tới Ca Dao.
Nhiều người thầy của nàng thnờng đả kích câu chuyện cổ ấy. Họ không chấp nhận chuyện có thể sang tay một người vợ như vậy dù đó là người hầu thiếp dư thừa và dù với một mục đích tốt đẹp nào. Như thế Châu Long có yêu chồng không? Và yêu chồng nào? Lưu Bình hay Dương Le64?
Còn nàng thật sự, nàng không yêu Phú Vân nhưng nàng cũng không thể xác định có yêu chàng hay không? Là cô bé Ca Dao, nàng rất muốn đến với chàng nghệ sĩ điện ảnh trẻ tuổi tài năng và cũng cô đơn tột cùng trong đời sống ấy. Nhưng đồng thời nàng cũng rất sợ sẽ phá vỡ huyền thoại Trầm Tâm đã quá đẹp trong lòng chàng.
Và bởi vì nụ hôn nàng cũng chưa kịp hôn chàng trước khi từ biệt. Họ tiếp cận nhau gần nhất chỉ là một lần nàng ngủ quên trên ghế, chàng rón rén đến ngồi cuống cạnh chân nàng, nhặt cánh tay buông thõng cuủa nàng áp vào má. Nàng phải giả vờ còn ngủ để phá vỡ làn sóng điện chống chàng, khi còn đóng vai một cô gái bia ôm.

Labels: