Tuesday, June 22, 2010

We're CHUNG TOI LA

Nhân Vật

Phần I. “Nửa đám ma chồng, nửa tiệc quan”
1. Thúy Kiều: đẹp, tài hoa
2. Từ Hải: cao lớn, phương phi
3. Hồ Tôn Hiến: Nguyên soái của triều đình.

Phần II. “Bước Chân Ngàn Dặm”
4. Ðạm Thúy: nữ diễn viên đóng vai Kiều.
5. Phần Thư: Nhà thơ kiêm nữ tác giả làm MC cho quán bia vọng cổ mà Thúy đi làm hề.
6. Thị Lam : 41 tuổi, bà vú nhà Thúy, chuẩn bị làm người giúp việc xứ Ðài.

Phần III. “I am Vú, You are Cu”
7. A Ngầu: Người chủ nhà của Thị Lam, bị tai nạn liệt giường.
8. Bà Chủ: Vợ của A Ngầu, rất muốn chung thủy và yêu chồng.

Phần IV. “Cho Thiếp Về Quê”
9. Diễm Quyên: người thành đạt, hạnh phúc, luôn bận rộn với các loại thông tin, truyền thông và máy móc như báo chí, điện thoại, fax.
10. Người Vợ: trẻ, khỏe mạnh, trước đây rất hồn nhiên nhưng nặng tình gia đình.
11. Người Chồng: lạnh lùng.

Phần V. “Chúng Tôi Là”
12. Bà Ngoại: nhân hậu.
13. Cô Gái Miền Tây: hồn nhiên và nặng tình gia đình như Người Vợ trước khi rời Việt Nam.

(Ðạm Thúy có thể đóng cả các vai Thúy Kiều, Người vợ và Cô Gái Miền Tây.
Ngoài ra còn một số tì nữ, lính hầu và khách đến quán bia vọng cổ).




Phần Thư:
Thưa bà Di Mark, tức Diễm Quyên, bên cạnh việc nhập những film mới nhất của thế giới về cho khán giả Việt Nam xem, sao bà không đầu tư làm những film từ các cốt truyện Việt cho thế giới xem.

Diễm Quyên:
Cô Phần Thư, thay vì phỏng vấn tôi, hãy tìm một cốt truyện hay, viết thành kịch bản film và bán cho tôi. Chúng tôi sẽ làm film mang quốc tịch Việt Nam nếu có những cốt truyện hay.
Phần Thư:
Theo bà, như thế nào là hay?.

Diễm Quyên:
Với tôi, cuốn film nào được đại đa số khán giả đủ lọai trình độ ưa chuộng, doanh thu cao, đó là film hay. Cái này cô rành hơn tôi mà?
Phần Thư:
Có những cái hay vượt thời gian và không gian, như truyện Kiều, phải không bà?


Phần I. “Nửa đám ma chồng, nửa tiệc quan”

Dàn Ðồng Ca:
Trong văn học Việt Nam, nhân vật Thúy Kiều khá gần gũi với các nghành, các giới từ trí thức bác học đến bình dân. Kiều là cô gái nổi danh tài sắc. Vì gia đình bị vu oan, cô phải tự bán mình lấy 300 lạng vàng để chuộc cha mình khỏi tù đầy nhưng phần cô phải bị sang tay hết nhà chứa này đến những người đàn ông khác. Có lúc người ta dùng chữ Kiều để gán cho những cô gái điếm, và cũng có lúc để nói về những cô gái vì chữ hiếu đã phải đi ra khỏi vùng quê mình sống, thậm chí rời nước, lấy những người không thương để kiếm tiền về giúp gia đình.

Hình ảnh Kiều thường được đưa lên sân khấu. Trích đoạn sau đây là giai đoạn cuối đoạn đời lưu lạc qua các nhà chứa của Kiều, cô được anh hùng Từ Hải rước về làm phu nhân. Vì trúng kế của Hồ Tôn Hiến, nguyên soái của triều đình, Kiều khuyên chồng đầu hàng để cô được vinh hiển về thăm cha mẹ, không ngờ mình đã gián tiếp giết chồng.

(Ở một góc sân khấu, bóng Từ Hải chết đứng uy nghi trên một gò đất cao. Kiều với áo tang khăn sô lăn vào kêu khóc).

Dàn Ðồng Ca:
Khí thiên khi đã về thần,
Nhơn nhơn còn đứng chôn chân giữa vòng,
Trơ như đá, vững như đồng,
Ai lay chẳng chuyển, ai rung chẳng rời.

Kiều:
Chàng ơi, trí dũng có thừa,
Bởi nghe lời thiếp nên nông nỗi này,
Mặt nào trông thấy nhau đây,
Thà liều sống chết, một ngày với nhau.

(Nhiều người vào kéo Kiều ra. Khi Kiều đập đầu ngã xuống bất tỉnh thì xác Từ Hải cũng ngã theo. Trên sân khấu, Hồ Tôn Hiến đang ngà ngà say, Kiều trong bộ áo tang bị xô vào).

Hiến:
Kìa, mỹ nhân, sao chưa thay xiêm y dự yến mà đã vội vào đây.

Kiều:
Tiện thiếp biết mình gián tiếp gây nên cái chết của chồng nên chỉ mong được chết theo cho trọn tiết.

Hiến:
Họ Từ chết đứng, mắt mở to như còn luyến tiếc chưa từ biệt nàng. Chỉ khi nàng đập đầu xuống đất, thân thể hắn mới ngã theo, mắt lúc ấy mới đành khép lại. Dù sao thì công nàng cũng lớn lắm.

Kiều:
Ngài càng xét công, lòng thiếp càng đau xé. Bao nhiêu nước sông vẫn không rửa hết cái đau nhục vì đã tin ngài mà làm lụy đến chồng.

Hiến:
Lẽ ra làm loạn như hắn là phải bêu đầu, phơi thây nơi chốn thị tứ để răn đời. Cảm thương công của nàng nên ta đã cho họ Từ rẻo đất vùi nông. Hắn yên phận rồi! Hãy thay ngay chiếc áo tang chế kia, ngồi vào bàn yến để ta còn ban rượu thưởng.

(Kiều vẫn đứng đó như mất hồn. Hai cô thị nữa mang áo đẹp đến choàng vào người Kiều. Hiến mang rượu đến cho Kiều, đổ vào miệng nàng, rượu tràn ra ngoài như đổ vào một thi thể sống).

Hiến:
Làm gì mà như người mất hồn thế. Nếu rượu không giúp nàng tỉnh lại thì ta tin có một thứ sẽ giúp ích cho nàng.

(Hiến vổ tay cho người mang đàn đến).

Hiến:
Nghe nói đàn là người yêu của nàng. Thì đó, hãy ve vuốt tình nhân đi.

(Kiều ngồi sụp xuống đàn một khúc nhạc ai oán. Có tiếng đọc vang lên).

Dàn Ðồng Ca:
Một cung gió thảm mưa sầu,
Bốn dây nhỏ máu trên đầu ngón tay.
Ve ngâm, vượn hót nào tầy,
Lọt tai, Hồ cũng chau mày, rơi châu.

Hiến:
Này, hiếm có tiếng đàn ai khiến ta phải khóc như tiếng đàn của nàng. Ai là người soạn ra khúc nhạc buồn thương ai oán đến như vậy?.

Kiều:
Khi còn thơ dại đã tự soạn được khúc bạc mệnh này. Không ngờ sau 15 năm lưu lạc, tiếng kêu đứt ruột kia lại hiện rỏ lên toàn cuộc đời mình.

Hiến:
Lạ một điều là càng nghe nàng đàn ta càng muốn bắt lấy những âm thanh ma muội ấy. Nếu không tóm được chúng, ta phải chụp lấy đôi tay khảy lên khúc đoạn trường kia.

(Hiến vờn quanh và chụp lấy một bàn tay Kiều. Kiều vẫn đàn bằng một tay còn lại. Hiến ôm tim, gạt lệ).

Hiến:
Dường như có máu chảy trong tiếng đàn của nàng. Trước khi máu tràn qua tay, nó phải xuất phát từ tim. Mỹ nhân ơi, ta muốn ngắm xem quả tim nàng kỳ diệu như thế nào mà khi rót máu sang những sợt tơ này, mặt sắt như ta cũng nhớ thương quê hương, cũng đau xót bao hồn oan chết trong những trận giao tranh do ta gây ra mà bật khóc.

(Hiến nốc thêm rượu rồi kéo tuột tấm áo hoa choàng trên người Kiều).

Hiến :
Ðã định chắp nối với ai chưa?.

Kiều:
Ngẫm mình chút phận lạc loài.
Trong mình nghĩ đã có người thác oan.
Còn chi nữa, cánh hoa tàn,
Tơ lòng đã đứt dây đàn…

(Kiều bứt một sợt dây đàn. Hiến chuẩn bị lột luôn chiếc áo tang. Kiều buông đàn, giữ chặt lấy mảnh tang trắng).

Hiến:
Mỹ nhân ơi, đừng quên ta là nguyên soái của triều đình. Mà đã ở ngôi vị này, khi ta muốn điều gì, có nghĩa là phải được.

(Hiến ra hiệu cho tất cả lui ra. Chiếc màn voan được buông xuống, trùm phủ hai người. Kiều nhô mặt ra, mắt nhắm nghiền như đã chết. Một lát sau, Hiến trần trụi chui ra, quơ nhung phục khoác vào).

Hiến:
Tất cả chỉ vì rượu! Không! Thủ phạm là tiếng đàn ma mị của nàng!. Nhưng chẳng sao, ta sẽ có cách giúp nàng.

Kiều:
Thiếp vừa nghĩ ra một khúc hát mới.

Hiến:
Nàng còn đủ tâm trí để nghĩ ra khúc này, khúc nọ sao? Ðúng rồi, nàng chẳng còn gì để mất. Khác với ta là phương diện quốc gia, quan trên trông xuống, người ta trông vào.

Kiều:
Khúc hát ấy mang tên “Nửa đám ma chồng, nửa tiệc quan”.

Hiến:
Nàng muốn hát khúc mất chồng à? Ðừng hát nữa, cái tiếng hát, hay tiếng đàn gì đó của nàng cứ như tiếng khóc, không hợp chút nào trong ngày đại thắng của toàn quân. Thôi được rồi, mất chồng này, ta sẽ đền ngay cho nàng chồng khác. Chuẩn bị trang điểm lại mà làm cô dâu. Chú rể cũng có một tước quan nhỏ ngay tại vùng rừng núi này. Hắn là người con của núi rừng nên chơn chất thiệt thà lắm. Sống cạnh nàng, hắn sẽ hiếm khi mở miệng, nàng sẽ yên tâm đàn hát cho thỏa chí mà không sợ ai trách, ai than.
Người đâu, chuẩn bị đám cưới cho mỹ nhân đây với viên Thổ quan của khúc rừng biên giới.

Kiều:
Thổ quan à? Quan của chồng ta hay của triều đình? Biên giới à? Biên giới bên này hay bên kia cột mốc?.

Hiến:
Mới hôm qua hắn còn ở bên kia bờ cột mốc đầu suối Ðoạn Trường làm quan với Từ . Ngay khi họ Từ chết đứng, hắn được lọt sang bên nay cột mốc sát sông Trường Ðoạn với ta. Ðưa bút mực đây, ta ký lệnh cho đám cưới cử hành ngay bây giờ để tối hôm nay cũng là đêm hợp cẩn.

(Nhạc vui nhộn của đám cưới trổi lên. Hai thị nữ từ bên phải đến choàng nửa chiếc áo cưới cho Kiều. Kiều chuyển sang hướng trái, hai thị nữ từ bên trái đến choàng nửa chiếc áo tang cho Kiều. Âm nhạc chuyển động theo. Từ Hải và Hồ Tôn Hiến lại đứng ở tư thế đối đầu nhưng Hải đứng yên còn Hiến thì có lúc nấp sau chiếc màn voan điều khiển Kiều từ xa như điều khiển con rối. Kiều chuyển động khi nhanh với áo cưới, khi chậm với áo tang cho đến lúc chóng mặt rồi ngất đi trên nền những câu thơ).

Dàn Ðồng Ca:
Giết chồng mà lại lấy chồng,
Mặt nào mà lại đứng trong cõi đời,
Thôi thì một thác cho rồi,
Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông.
(con 4 fan nua, vo se dien tai New York thang 3 2011

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home