Như Lời Tạm Biệt
1. Giữa blog và chồng, dứt khoát phải chọn chồng. Hôm qua nghe chồng nói chuyện với con trai: “Ba bây giờ như trở lại thời độc thân”; chỉ vì tuần sau chồng phải đi Florida mà tôi thì phải sang New York. 2. Tôi bắt đầu mở blog này vì sanh được đứa con sau hơn hai mươi năm hoài thai. Nay thấy con đã tự sống được rồi, tạm ngưng blog để lo cho đứa khác, và lo thân mình nữa chớ. 3. Mới đọc xong “Mưa ở kiếp sau” của chị 2 4 6. Nhớ bài của bạn Linh kêu sau giải thưởng của Hội Nhà Văn năm nay im ắng qua, nhân cuốn “Và Khi Tro Bụi” của chị được giải. Thấy rõ hơn phần số của những đứa con tinh thần sanh ra tại đất nước chúng tôi. Cũng trong entry đó, bạn Nhị Linh có nói bao giờ có dịp sẽ viết về hai cuốn “Mưa ở kiếp sau” và KSNDBBCB. 4. Riêng tôi thì có thể ghi ngay một điểm khác nhau lớn này. Nếu chị Phượng có tặng sách của chị cho ai, bảo đảm sẽ không có ai từ chối. Phần cuốn của tôi, đã thử ướm lời tặng cho một số người, và đã bị họ từ chối phủ phàng ngay. (Chuyến về có mua thêm 50 cuốn nữa chỉ để tặng). Theo Thành Lộc thì đó là mật của tôi, thì có lẽ mật này đắng quá với nhiều nguời. Chỉ bất ngờ nhất là Xuân Hương, là cô bạn mà tôi ngại tặng nhất vì sợ Hương chạnh lòng, không ngờ Hương còn đề nghị viết thêm tập Hai vì chuyện nầy còn thiếu nhiều quá. 5. Bên SàiGònGP kể, sau khi họ gửi sách ưu tiên tặng cho độc giả ở tỉnh xa, một ông chồng gọi điện thoại đến cự sao biết chuyện nhà ông đang rối, còn gởi cuốn nầy cho vợ ông, người đàn bà đó đang đứng cạnh ông, phủ nhận chuyện đã cógửi thư xin sách. Toà soạn từ chối chuyện đưa thư cho ông kiểm tra. Một thời gian sau ông gọi đến xin lỗi, cho biết bà hàng xóm đã nhận mượn địa chỉ nhà ông. 6. Thương nhất là trường hợp LaLa. Cô nói em vì chồng bỏ một phần cũng vì cuốn sách của chị, dĩ nhiên cạnh đó còn do lời đâm thọc của nững người nghệ sĩ bạn chung. Muốn nhắn với cậu .. chồng hụt của em tôi, LaLa như Minh Phượng, cô em gái ruột của tôi, ai không nhận những người nầy là bạn đời sẽ là một sai lầm ghê gớm. Ðêm qua một cô em cho biết có một cô gái đọc entry hôm qua của tôi giận lắm, đòi tìm cho ra địa chỉ email của tôi để mắng mỏ cho hả tức. Cô em còn khuyên đừng để mất lòng báo chí vì còn làm việc lâu dài. Cô làm tôi nhớ cách đây mười năm, một tác giả đã cho tôi biết, lúc MNg bị mắng qua điện thoại, tôi là người ngồi cạnh người mắng, thấy MNg im lặng khá lâu, tôi hình dung bên kia đầu giây MNg đang cười. Và trong một bài với Ea Sola và Tri Ðông, chúng tôi đã nói với nhau, cố không nói đến những người vắng mặt. Giữa chuyện nói ra thêm ra một số tên nữa và im lặng nghe chửi, thậm chí nếu có bị đòn, tôi cũng đành phải chọn nụ cười và cả chọn chuyện bị đánh. 8. Chúng ta đang sống trong thời mà một câu chuyện có nhiều cách kể, và mỗi cách kể lại được hiểu thành trăm ngàn kiểu khác nhau, chứ không phải chỉ có vài ba cách kể như chuyện “Lã Sanh Môn” . Nếu được nói thêm một lời cho đứa con sắp được đưa vào cõi nhớ, tôi chỉ muốn các chị em hiểu rằng, cuốn chuyện ấy chỉ để chúng tôi tự liếm vết thương mình, có chạm chăng chỉ là chạm phải những người nhân danh trong nghề để làm chuyện phản nghề, mà đa số là nam. Ðặc biệt với nhiều chị, từ cách sống đến nghề, tôi đã coi như thầy thì vẫn coi như thầy mãi đến suốt đời. Càng giữ blog này, tôi e rằng sẽ còn gây thêm nhiều trắc trở cho học trò cũ của tôi khi tiếp tục bày ra quá nhiều sự thật mà các anh chỉ muốn xóa đi. Tám là con số đẹp, đó cũng là thứ của tôi. Trong vở kịch khiến tôi bị đuổi học năm 1973, tôi đã cho tác giả tên Tám. Còn nhớ bài “Ði Tìm Ngưới Yêu” tôi đã kêu “Bỏ đi Tám?” Liệu bỏ được không? |
1 Comments:
nếu quả thật blog mang lại cho cô và ng thân nhiều rắc rối vậy chắc có lẽ...
Nhưng biết làm sao khi màh khán giả vẫn mong tin cô, nhiều bạn bè đồng nghiệp luôn muốn biết thông tin về cô, trong khi cô lại đang cách Việt Nam nửa vòng trái đất.
Chắc là quyết định cuối cùng, vẫn là do cô. Dù sao con cũng rất mong cô có thể tìm được một con đường đi trọn vẹn cho mình và mọi người.
Con chúc cô nhiều sức khỏe, cô nhé!
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home