Những miếng rời khi nhớ về Cầu.
1. Một trong những lần chết hụt, Cầu kể cho nghe một cốt truyện về một cô gái sống ở xứ người, đề nghị tôi viết để Cầu dựng. Mở đầu là cảnh chiếc hủ chứa tro cốt cô được mang về Tân Sơn Nhất (hay Nội Bài?).
2. Cầu kêu tôi giới thiệu cho Cầu gặp một cô bạn của tôi, nhưng cô nầy bay hơn chim, chưa có dịp, và sẽ không còn dịp nữa.
3. Lần về nước gần nhất lên quán của Cầu ở Thủ Ðức, Cầu ăn bận tươm tất để chuẩn bị đi nhà thờ với một nhóm đạo hữu. Nghe nói chuyện Cầu nhờ tin vào đạo mà có hy vọng toát bệnh hiểm đã thâu vào CD và lưu hành nội bộ.
4. Hiện ra hình rõ nhất bây giờ không phải là hình Cầu với V. hay với T. mà là cảnh Cầu chở Ð. Chạy show bằng xe hai bánh của Cầu, Ð. kể, đã trể show mà ảnh đap xe không nổ, lại đạp trúng chân em.
Cầu da dien xuat sac voi anh khan gia trong vo “Nguoi Dan Ba Duc Hanh” voi Hong Van, Quoc Thao, Thuong Tin.
Day la lop doc thoai cua co dao
CÔ ĐÀO HÁT:
Sao chồng tôi đi lâu dữ vậy cà. Ảnh nói đi lấy áo cưới. Có khi nào ảnh đi luôn hôn. Hồi nảy ai như ảnh đánh mình, rồi kêu mình là đĩ.
Mình có lạ gì thứ đó đâu, hồi mình còn nhỏ xíu 2 má con đã bị bà nội cũng gọi mẹ là tiếng đó, rồi còn tùm lum tiếng xấu nữa như đồ phù thủy, đồ xướng ca vô loại, đồ thương nữ bất tri vong quốc hận... Tại mẹ cũng là đào hát mà ba thì đâu có bênh mẹ được tiếng nào đâu. Bà nội đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà. Mình vừa đi học lóm chữ vừa kiếm việc làm thêm để phụ mẹ mua gạo qua ngày làm cực hát nghêu ngao chơi, không dè lọt tai ông bầu. Ổng cho vào gánh làm tì nữ rồi từ từ được đóng đào tư, đào ba rồi đến đào nhì.
Con lạy ông bầu, con đáng tuổi con gái ông bầu đừng làm vậy với con, con không ham làm đào chánh đâu, cho con xuống làm tì nữ cũng được. Bà bầu ơi! đừng xởn tóc con, đâu có phải lỗi con đâu, phát lương thấp nhất cho con cũng được để con đi hốt thuốc má con đang đợi ở nhà.
Má ơi sao ngủ hòai vậy. Dậy uống thuốc đi má, con hát ru má ngủ nha.
Má ơi! đừng đánh con đau
để con bắt ốc hái rau má nhờ
Má ơi! Đừng đánh con khờ
để con hát bội làm đào má coi
Má chết rồi mình chỉ biết có gánh hát mà thôi nhưng anh cũng ngặt lắm, anh cứ nói mình là tình nhân trên sân khấu thôi, cưới nhau thiệt rồi, không còn ai thèm coi hát nữa.
Đã vậy, tên quan ba cứ bắt mình sau đêm diễn phải phục vụ cho 1 mình nó, không thôi nó kh ông cấp phép, rồi còn bắt kéo ghe hát đi chỗ khác, mình đi hát cho nó về rồi, thì anh em trong gánh không ai thèm nói chuyện với mình, nó giữ lời hứa không chạm tới người mình chỉ xé áo xé quần mình rồi tưới rươu lên bắt đóng vai đào say. Bởi vậy mà, anh khán giả mê tôi làm thông ngôn cho nó mới nổi điên. Tôi nói hoài mà anh không nghe cứ lấy hình tôi lặp trang thờ.
Ngó áo quần tôi bảnh bao vậy chứ cực nhục lắm khán giả ơi!.
Đám hương quản hội tề cứ thích giở ra coi bên trong cái áo đẹp có cái gì. Mấy bà vợ thì cứ nổi ghen đòi xởn tóc. Lấy được người chồng làm nhật trình tưởng ành cảm thông mà thương vợ, ảnh cứ viết bài ca ngợi vợ mà có thèm đi coi vợ diễn vở nào đâu. Giờ lại bắt vợ đi hầu rượu quan ba, không thôi nó lại không cho báo ảnh ra.
Mà sao nói đi lấy áo cưới gì mà lâu quá, thôi chẳng cần áo cưới nữa, cũng không cần đám cưới, không cần báo, không cần gánh hát hay là vợ chồng mình sống với nhau yêu thương nhau thiệt tình là đủ rồi. Mình viết em coi, em diễn mình coi.
Vậy là có cần phải quỵ luỵ đám quan ba, quan bảy gì đâu.
Kiểu này chắc ảnh dám đi luôn quá? Thì thôi mình diễn một mình mình coi.
Labels: CÔ ĐÀO HÁT:
0 Comments:
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home