Friday, December 21, 2007

Entry for August 28, 2007

Ngay nay, cach day 18 nam, ca gia dinh anh Luu Quang Vu, Xuan Quynh va dua con doc nhat cua ho cung mat, trong mot tai nan
Chi mo ngay nay de tuong niem ho
chuong Tam trong fan Mot cua tieu thuyet Ky Su Nguoi Dan Ba Bi Chong Bo
Tám: ...tội làm người, mà không được làm người!Đêm tôi đi lãnh giải thưởng nữ diễn viên sân khấu được ái mộ nhất trong năm, cũng là đêm tôi được tin Quân Lam cùng cả gia đình anh và một gánh hát bị xe lật khi cùng ngồi trên một chuyến xe lưu diễn. Ðiều kinh khủng là chỉ chết sạch gia đình của Lam và Tâm, còn những người khác không một vết sướt. Trước đó vài ngày, Lam có gọi điện thoại cho tôi, báo sắp vô Sài Gòn để giao kịch bản cho một số đoàn trong đó đặt hàng. Lam cho biết lẽ ra anh và Ðông Tâm chia tay nhau như hai người đã thỏa thuận từ đầu là sẽ trả tự do cho nhau khi nào một trong hai người tìm ra ai hợp hơn, nhưng đến lúc sắp ký giấy anh thấy thương Tâm quá nên không nỡ...Ðiện thoại từ Hà Nội gọi vào Sài Gòn báo tin trước khi tôi ra sân khấu diễn một lớp trong vở Nỗi đau vượt chết của Quân Lam. Ai cũng khen tôi diễn xuất thần, hơn cả Khánh Huy là người diễn chính trong lớp đó, còn tôi chỉ ước sao đó là xuất diễn cuối cùng. Thôi không chơi cái trò nầy nữa. Cứ xắn thần kinh đi bán, vắt kiệt mình, đến một lúc nào đó chỉ còn là cái xác khô còn thở, không một người thân bên cạnh, như những cô đào về già tôi vẫn gặp, sống vất vơ buồn thảm dù đã có thời vang bóng lẫy lừng.Diễn xong, bằng tất cả sức lực còn sót lại của mình, tôi nhờ Khánh Huy kéo những người ái mộ và báo chí đi một hướng khác. Tôi trùm mặt, giả làm người lo đồ hội để thoát đi. Việc phải làm kế đó là chạy đến gần nơi Hãn ở, nhờ người báo tin dữ cho anh biết. Tại sao phải làm điều đó, tôi không biết. Có thể vì cảm giác quá trơ trọi trước hai chữ nghiệp chướng mà tôi vừa nghe người đóng vai cha nuôi của tôi gào lên khi trích đoạn Nỗi đau vượt chết chấm dứt. Trong vở đó, tôi đóng vai Quỳnh, vợ của Văn. Sống với nhau có một mặt con, Văn mới biết Quỳnh là đứa em gái thất lạc của mình. Làm đủ mọi cách để Quỳnh chán ghét mình, nhưng vẫn không xóa được nỗi đau trộn nỗi thương, nỗi nhớ Văn phải đối mặt hằng đêm. Cuối cùng, người cha nuôi của Quỳnh biết được sự thật, ông xui Văn xuống bến lấy thuyền ra đi và đừng bao giờ trở lại thì mới mong nguôi ngoai phần nào cơn sang chấn tâm thần trong Văn.“Ði đi, đi mà tạ tội cùng tổ tiên trời đất,
Cái tội làm người mà không được làm người...”Những câu đó do Quân Lam viết, còn bài ca Lý trăng soi tôi ngồi hát ru con sau đó là của chú Lộc Minh.Vợ chồng anh bán nước mía ở đối diện xéo với căn phòng trước đây tôi sống với Hãn nhìn tôi thương cảm. Chị vợ thì thào với tôi:“Con kia đang ở với ảnh trên đó!”Chị ngạc nhiên khi thấy tôi cám ơn rồi quay lưng đi. Chị không tin tôi đến chỉ để báo tang. Trong thâm tâm có lẽ chị muốn tôi làm một cái gì đó để đòi chồng. Chồng con gì lúc nầy, khi một tri kỷ của tôi vừa chết thảm; mà cái người tôi đã gọi là chồng kia, cái người đang ân ái với người khác trên chính ngôi giường của tôi, trong căn hộ của chúng tôi ngày xưa kia, đã có lúc đánh tôi vêu mặt vì cứ ngỡ đã có một quan hệ bất chính tương tợ giữa vợ mình và người viết tri âm ấy.Bạn của tôi trong đêm ấy là chiếc xe PC xập xệ lẽ ra chỉ chạy trong thành phố. Trong lớp giả trang người chuyên ủi áo quần cho diễn viên, chẳng biết tôi đã thoát được thành phố Sài Gòn của tôi bằng cách nào, mà cho đến khoảng lờ mờ sáng thì tôi thấy biển ở trước mặt tôi. Suốt đoạn đường từ phố đến biển, bạn của tôi còn là những bài ca xé lòng nảo nuột, những Xàng Xê, Lý Giao Duyên, Văn Thiên Tường lớp Dựng, Tứ Ðại Oán, Song Cước, Chiên Quân, Phi Vân Ðiệp Khúc, Xuân Nữ, Giang Nam... Và tôi lờ mờ cảm được ý nghĩa của loại hình ca tài tử. Ngày xưa ông bà mình cất lên lời ca tiếng hát, có lẽ chủ yếu để cho chính mình được nghe. Trôi theo nhịp xe tôi đi còn là những người thật nhập nhoà người ảo. Những cô Lựu, cô Nguyệt, Huyền Trân, Bùi thị Xuân, những Hai Chung, Khánh Huy, Bảy Dự, Quân Lam, Ðông Tâm, Duy Hoàng, Lộc Minh... Ờ, cái chú Lộc Minh nầy cũng đầy hệ lụy. Nghe nói hồi xưa chú có theo Cách mạng, rồi chạy ngược, chạy xuôi sao đó để sau 1975 có đi học tập, ra khỏi trại, phải viết tuồng ký tên khác, để rồi khi chú dính vào vở Nỗi đau vượt chết này, chúng tôi nhận khá nhiều đơn của các tác giả khác kiện cáo, yêu cầu không cho phép chú hành nghề...Ði từ bóng tối tiến dần ra ánh sáng như thế, càng ngày tôi cảm giác chung quanh mình đông đúc dần. Tôi cảm giác gia đình Quân Lam đang khá gần với tôi. Có thể, họ vừa được tách mình ra để ngó người cõi thế đang lăng xăng bên ba cái nhục thể của gia đình họ. Có thể họ vương vất quanh tôi ngó biển, ngó trời. Cùng lúc đó, tôi chợt nhớ nhiều đến những bè bạn đi không tới nơi của tôi đang gởi thân đâu đó trong lòng cá hay đang làm bạn với rong rêu. Cát, nắng, mùi mặn của gió biển khiến tôi thấy thanh thỏa hơn. May mắn và hạnh phúc biết bao khi còn được sống! Tuổi trẻ tôi ở một vùng biển, đã giàu có những ý tưởng điên khùng quái gở, có lẽ nhờ được tấm đẫm trong một loại hương nồng nàn của cuộc sống, bất chấp mọi trở ngại, thách thức nào trên đường đời. Tôi hơi thấy nhục khi nhớ lại mình đã từng có ý nghĩ thả mình xuống một lòng đường đầy xe chạy lúc nhúc bên dưới. Mà vì ai? Vì một người chồng đã không biết trân trọng cuộc sống đẹp đẽ, mà khó khăn biết bao mình mới tặng được cho anh ta! Hình như trong thời khắc đêm chuyển ngày hôm đó, tôi chính thức bỏ chồng.Khi tôi quyết tâm rời Hãn thì Hãn lại tìm về với tôi. Không biết khởi lại từ lúc nào, Hãn có ý đó. Có thể từ khi Hãn nghe vợ chồng anh nước mía nhắn lại, và Hãn tưởng tôi cần một góc vai để tựa vào. Có thể ngay buổi lễ truy điệu gia đình Quân Lam ở thành phố nầy, tôi được yêu cầu đọc trước bàn thờ một lời ai điếu. Tôi phải viết ra những câu chữ để một ai đó duyệt trước khi tôi được đọc; trong khi tôi thấy, lẽ ra người ta nên để tôi hát hay diễn một khúc nào đó trước hình anh và gia đình. Như thế mới là Quân Lam và Bội Bội Châu! Trong lúc tôi ngồi viết, lao xao có lời thắc mắc sao người tài xế gây ra tai nạn chết thảm một gia đình tài năng này vẫn không bị bắt. Hãn viết mẩu giấy chuyền tới tôi.“Xót thương bạn chỉ để trong lòng. Nên từ chối đọc điếu văn. Rất không tiện. Ðề nghị nầy vì lòng yêu quý Lam lẫn Châu; quyết không phải vì ghen.”Tôi xé mẩu giấy ngay vì buồn cười. Hơn ai hết, tôi rất muốn được khóc Lam và gia đình anh chỉ ở trong lòng. Bởi chữ nghĩa nào nói hết sự chia sẻ những cảm xúc giữa chúng tôi với nhau, giữa một người viết cho một người diễn, mà ngay cả vợ chồng cũng chưa chắc chia sớt được. Dĩ nhiên, Lam không phải chỉ viết cho riêng tôi. Còn có biết bao trưởng đoàn chầu chực xếp hàng trước cửa nhà anh mong anh viết như một cách cứu tế cho những đào chánh, kép chánh cùng mấy chục người quanh đó. Chúng tôi cũng chưa được như tác giả Quan Hán Khanh và cô đào hát thủ diễn vai Ðậu Nga, quyết liệt mà nồng nàn trong một tình thế cực kỳ gay cấn “nếu ngài dám viết, thì tôi cũng xin dám được diễn...” để rồi khi người viết bị đi đày thì cô nghệ sĩ ấy cũng xếp tráp phấn son cất bước tiễn đưa.Hãn không hiểu được rằng bây giờ tôi không còn là tôi, Châu xưa của anh nữa, mà đang là đào cải lương Bội Bội Châu. Hơn nữa, Lam tuy quen biết nhiều ngoài Bắc và miền Trung nhưng ở Sài Gòn này anh ít có bạn. Cạnh quan hệ người viết, người diễn thân tình giữa chúng tôi còn vì Lam nghiên cứu nhiều văn học của miền Nam trước 1975, và tình cờ Lam khám phá ra những thứ đó đầy ắp trong một đứa Sài Gònnaise là tôi, không thể nào xóa được....Và lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân
Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần
Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài
Ðêm chìm trong tiếng khóc tương lai
...Khi về tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ
(“Thanh Xuân” – thơ Nhã Ca)Những bài thơ như vậy tôi còn câu quên, câu nhớ nhưng với Lam thì không có chuyện quên. Những dòng tôi viết để duyệt và đọc trước di ảnh của Lam thì không nhắc tới những chuyện đó. Vài phóng viên chụp tờ giấy ngay trên tay tôi khi tôi vừa đọc xong. Khoảng sáu tờ báo ở thành phố và các tỉnh tự ý đăng lại. Cả một gia đình tài hoa bị chết bất đắc kỳ tử như thế luôn kéo theo nhiều huyền thoại. Mãi sau nầy tôi mới biết, có lẽ do bài ai điếu của tôi, lan tỏa một tin đồn ra tới xứ Bắc Hà của Lam, rằng trong số những bạn gái thân thiết của Lâm lúc sanh tiền thì mối tình Nam Bộ của Lam là đào cải lương Bội Bội Châu. Nói gì đi nữa thì Quân Lam cũng đã không còn sống, dù những tác phẩm của anh vẫn còn được sử dụng mãi đến sau nầy.Rồi cuộc sống cuốn trôi đi mọi thứ. Thời cuộc chung quanh cho chúng tôi thấy, có những thứ tưởng là bất di bất dịch nhưng rồi qua một đêm, đen trắng có thể dễ dàng đổi chỗ cho nhau. Một cái chết khiến tôi thương tiếc không kém cái chết của gia đình Quân Lam là cái chết của cô đạo diễn dạy môn kỹ thuật biểu diễn cho tôi trong Trường Sân Khấu. Chính cô Cẩm Tâm nầy là người đã nói với tôi trong buổi tôi thi tuyển vào, đời khổ nhiều rồi em, kiếm chuyện gì khác vui hơn để thi, bày chi ba chuyện đó. Chính cô quan niệm chính trị là cuộc sống, nghệ thuật là những cách kể khác nhau về kiếp người. Với học thức và tấm lòng nhân ái như cô, lẽ ra cô phải có một cuộc sống vật chất tương đối ổn định để cô có thể yên tâm trong những công trình khoa học giúp cho công tác đào tạo. Sau nầy tôi mới biết, khi chết cô vẫn là một Ðảng viên dự bị chớ chưa phải chính thức. Cô cũng đã rất nhiều lần bị chi ủy kiểm điểm vì cho là cô quá bênh vực những đứa sinh viên có lý lịch không đỏ trăm phần trăm như chúng tôi. Cô là người độc nhất ủng hộ việc cho Duy Hoàng đi học ở nước ngoài... Cô xót xa trước chuyện của Hãn và tôi và thất bại trong việc đề nghị mời tôi về trường dạy. Với một ban lãnh đạo nhà trường thích tin vào những mật báo của loại Hai Chung thì tôi là loại không cải tạo được. Còn với cô Tâm thì tôi chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không giữ được hạnh phúc với người mình yêu. Về điểm nầy thì hình như tôi giống cô. Cô là một trong số ít những người giàu lòng từ rừng về khiến chúng tôi kính nể. Cũng rất bất ngờ, cô chết rồi chúng tôi mới biết gia cảnh cô nghèo hơn chúng tôi nhiều.Trong lễ tang cô Tâm, tôi cũng được giao cho việc đọc điếu văn. Một lần nữa, tôi lại không thể nói hết những điều tôi cần nói. Bài viết nầy thì không cần duyệt. Có lẽ vì cái chết của cô rõ ràng hơn. Ðể mưu sinh, nuôi con, sau khi người chồng thứ ba bị chết bất đắt kỳ tử, sáng sớm, trước giờ đi dạy, cô đã phải chở từng chiếc bánh mì đi bỏ mối và nuôi thêm gia súc trong căn nhà chật chội của mình. Trên đường đi mua thức ăn cho gia súc mà bụng mình thì đói, khi một chiếc xe tải đi ngược chiều trờ tới, cô loạng choạng không đủ sức chống chân trên chiếc xe đạp nhỏ nên ngã dập vào xe.
Khi cô chết rồi, tôi còn biết được thêm nhiều chuyện không vui khác về cuộc đời truân chuyên của cô. Tuổi vào đời cô đã bị những lời sỉ nhục tàn tệ nhất khi cô quyết tâm có con với người cô thương mến. Cô đã gần như lấy thân cô để đảm bảo cho chuyện tôi được học trong ngôi trường sân khấu kia bởi cái lý lịch không tin tưởng được của cha anh tôi; mà bản thân cô thì có được tin tưởng đâu, nếu không vướng chuyện tình cảm thì cô đã là Đảng viên từ lâu để kiêm luôn chức hiệu trưởng chứ không chỉ là người giảng viên không chức quyền và nghèo khổ. Bấy giờ tôi mới hiểu vì sao cô mừng vui đến vậy khi nghe tin tôi lập gia đình với Hãn, và rồi chính cô cũng buồn biết bao khi biết chúng tôi chính thức chia tay.Sau cái chết của Lam, Hãn có tìm nhiều cách để trở lại với tôi. Ngay chính Lãm Thúy cũng gặp riêng tôi đề nghị nên sống lại với Hãn vì anh ấy buồn quá. Hãn thì than Thúy ghen đến mức bệnh hoạn khiến anh nghẹt thở, mà người Thúy thì quắt đi như trẻ nhỏ. Tôi từ chối trở lại căn phòng mà trước kia Hãn đã đưa người khác về ân ái khi chúng tôi chưa chính thức ly thân. Sau một thời gian phải thuê khách sạn để qua đêm với Hãn, ê mặt vì đi đâu làm gì cũng bị nhìn ra cô đào hát Bội Bội Châu dù trên giấy tờ tôi vẫn còn là vợ Hãn, tôi đành phải thuê riêng căn nhà khác cho Hãn về sống và thỉnh thoảng ghé về đó nhập vai vợ hiền lo cơm nước cho chồng. Hậu quả của những lần ân ái “vụng trộm” với người trước đây là chồng mình đã khiến tôi đi tới quyết định bắt buộc phải chính thức ly hôn. Hãn nói như vậy là coi như em bỏ chồng chớ chồng đâu có bỏ. Tôi không muốn nói thẳng với Hãn là tôi không thể chịu nổi sự coi thường mình lẫn người mà mình đã một thời xem như lẽ sống. Hãn cũng không biết một tuần trước ngày chúng tôi chính thức ra tòa ly dị, tôi còn phải đi cắt bỏ đi mớ thai trứng mà lẽ ra đó là đứa con yêu dấu của tôi. Bác sĩ nói thai trứng coi như ung thư, mười người bị chỉ một, hai người sông sót. Tôi tin mình có sống hay chết vì một ai thì có lẽ kịch bản đời mình cũng đã được viết rồi.Tôi không biết mình đủ sức ra tòa không nếu ca mổ thai trứng của tôi thành công. Tôi chỉ đề nghị với Hãn là ngoài chúng tôi ra sẽ không để bất cứ ai vào xem phiên xử này. Chỉ biết rằng những giây phút ấy chắc chắn tôi sẽ không rớt ra một giọt nước mắt nào. Không phải vì lòng giếng cạn nên chẳng tiếc hoài sợi dây. Tôi dặn mình nếu ca mổ thành công thì khi ra tòa giải phẫu mối tình tôi, tôi cần phải tươi cười. Bởi sống được, đã là một hạnh phúc quá lớn rồi, có phải không?
Ghi chép của đào Bội Bội Châu bắt đầu từ 1988
Tạm ngưng vào ngày 28 tháng 8 năm 1988.
(ngày gia đình tác giả Q.L mất)
Hai trang cuối bổ sung vào ngày 29 tháng 6 năm 1989
(ngày cô đạo diễn Cẩm Tâm mất)

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home