Monday, July 13, 2009

Lá vàng chìm bến thời gian.

Entry for October 20, 2008
Nhà thơ Thảo Phương đã Lá vàng chìm bến thời gian.
17 giờ 30 chiều 19-10, nhà thơ Thảo Phương đã qua đời tại nhà riêng sau thời gian mắc bệnh nặng, hưởng dương 59 tuổi.

Sinh năm 1949 tại Ninh Bình (tuy nhiên trong tập thơ Khúc ca thời gian, chị lại tự bạch mình sinh tại Việt Bắc), nhà thơ Thảo Phương tên thật là Nguyễn Mai Hương, từng tốt nghiệp cử nhân sinh học tại Hungary. Chị dạy học 8 năm tại Trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt, sau đó chuyển qua làm cán bộ thư viện Trường Quản lý Kinh tế Trung ương...


Tên tuổi nhà thơ Thảo Phương bắt đầu nổi bật trong làng thơ Việt Nam vào năm 1990 khi chị cho ra mắt tập thơ Thơ Thảo Phương với một giọng thơ rất riêng và luôn man mác nỗi buồn. Sau đó, chị tiếp tục cho ra đời các tập thơ khác như: Bài ca buồn, Người đàn bà do đàn ông sinh ra, Khúc ca thời gian…


Chị càng được biết đến nhiều hơn khi bài hát Nỗi nhớ mùa đông do nhạc sĩ Phú Quang phổ từ bài thơ Không đề gửi mùa đông của chị được khán giả yêu thích. Cũng trong bài thơ này chị còn gây ấn tượng với các câu thơ đầy tâm sự: “Lá vàng chìm bến thời gian, Đàn cá-im lìm-không quẫy”. Gần đây chị còn viết kịch bản phim truyện và hãng phim Giải Phóng đã dựng tác phẩm “Chim phí bay về nguồn” của chị (đạo diễn Đặng Lưu Việt Bảo).


Chiều nay 20-10, di thể nhà thơ Thảo Phương sẽ được quàn tại Nhà tang lễ Tp.HCM số 25 Lê Quý Đôn.


http://www.vannghesongcuulong.org/vietnamese/tintuc_chitiet.asp?TTID=1873Vĩnh biệt nhà thơ Thảo Phương
20/10/2008 0:50 Sau nhiều tháng bệnh nặng, nhà thơ Thảo Phương đã qua đời lúc 17 giờ 30 chiều hôm qua 19.10.2008, nhằm ngày 21.9 Mậu Tý, ở tuổi 59. Chị đã xuất bản: Thơ Thảo Phương (1990), Bài ca buồn (thơ 1992), Người đàn bà do đàn ông sinh ra (thơ 1993 - tái bản 1994), Chiếc gạt tàn vỏ ốc (tập truyện ngắn, 1997), Khúc ca thời gian (thơ, 1999). Chị là hội viên Hội Nhà văn VN, hội viên Hội Nhà văn TP.HCM.
Lễ nhập quan tổ chức vào sáng nay tại nhà riêng, khu B, tầng 3-2, cư xá Nguyễn Đình Chiểu, P.4, Q.Phú Nhuận, TP.HCM. Linh cữu quàn tại Nhà tang lễ TP.HCM 25 Lê Quý Đôn, Q.3; lễ viếng bắt đầu vào chiều nay 20.10, sau đó sẽ đưa đi hỏa táng tại Bình Hưng Hòa. Vĩnh biệt Thảo Phương - vĩnh biệt tác giả của những “khúc ca thời gian”bỏng cháy... http://www.thanhnien.com.vn/news/Pages/200843/20081020005014.aspxNhà thơ Thảo Phương bệnh nặng
17/10/2008 23:58
Tập thơ Khúc ca thời gian của Thảo Phương


Dường như ai đi ngang cửa- Gió mùa đông bắc se lòng... khúc hát quen thuộc của nhạc sĩ Phú Quang phổ thơ Thảo Phương vẫn ấm nồng trong lòng người hâm mộ dù nhà thơ đang trọng bệnh. Nhà thơ Thảo Phương lâm bệnh nặng từ nhiều tháng nay. Gần đây gia đình đã đưa Thảo Phương từ bệnh viện về nhà riêng để tiếp tục chăm sóc, nay chị đang ngày càng yếu dần.

Đến thăm, Thảo Phương đang ngủ, người gầy hẳn, hơi thở nặng nhọc. Người nhà bảo hiện chị hầu như không muốn ăn, muốn uống gì. Mỗi bữa nuốt chút súp loãng và sữa để uống thuốc. Đứng im nhìn chị nằm trong căn phòng nhỏ, im vắng, tối mờ mờ, chợt nhớ Thảo Phương ngày nào cầm trên tay tập thơ Khúc ca thời gian của mình mới in, vui vẻ một lát, rồi chợt chùng xuống, xa xăm và lẻ loi như một "hành tinh buồn" (tên một bài thơ của chị) và như trầm ngâm trước "dòng thời gian" bất chợt về qua (như chị viết): Tất cả dường như giấc chiêm bao.

Ta đã yêu và hạnh phúc dường nào. Ta tung tăng bên biển biếc ba màu. Thả vào sóng những tràng hoa đỏ thắm. Để về sau, ngậm ngùi: Đàn chim bỗng giăng ngang hoàng hôn. Tiếng thưa thớt rung rinh làn khói biếc. Còn mình ta - mình ta... mình ta! Và trái tim rưng rưng buồn nhớ. Tất cả dường như giấc chiêm bao.
Từ đó Phương bắt đầu cuộc lãng du đơn độc: Có tiếng hú từ hồng hoang vọng tới. Tôi lạc mình trong ngàn mắt ngàn tay.

Song, thiên đường tuổi thơ vẫn luôn tồn tại trong ký ức như tự bạch của Thảo Phương: "Tôi sinh ra ở Việt Bắc (ngày 28.10.1949), lớn lên nơi một đường phố yên tĩnh trông ra đê sông Hồng (...) mùa đông, mây xám lặng lẽ trôi qua những cành bàng khẳng khiu, run rẩy - và Tôi: Yếu đuối cùng hờn giận, chảy những giọt nước mắt vô cớ. Giờ đây, tôi vẫn thấy mình đứng lặng trên đê sông Hồng - Bác Cổ (...) dòng nước đỏ ngầu cuồng nộ đã nhấn chìm và xô đổ bao mái nhà bình yên, lam lũ ngoài đê.
Nhà thơ Thảo Phương

Phải đây là dòng nước hiền hòa làm nên bãi bồi từng in dấu chân tôi bé bỏng bên những mầm ngô xanh biếc? Phải. Và đó cũng là Cuộc sống. Không trong, không đục. Không thiện, không ác. Và luôn bị chi phối bởi những dòng ngầm mạnh mẽ và bất ngờ. Tôi yêu sông Hồng như nó vốn thế. Như yêu cuộc sống mà tôi chưa dứt được nợ...".

Món nợ lớn nhất mà người cầm bút thường nhắc tới là "nợ văn chương". Song với Phương được đến với thơ không phải là "nợ" mà là "một món quà" bất chợt trong kiếp này, như Phương viết: "Tôi biết chắc mình là kẻ may mắn khi gặp được Thơ - phương cách mà tôi mong muốn thể hiện được tình yêu, nỗi đau, những trăn trở trước cuộc sống và nhân tình" (Khúc ca thời gian). Giờ thì Thảo Phương đang đánh vật với cơn bệnh nghiệt ngã, đã yếu lắm, không tự đứng dậy đi lại được.

Thỉnh thoảng người nhà phải đỡ dậy, bồng ra phòng ngoài để chị nhìn ánh sáng trời một lát. Để chị ngủ, chúng tôi im lặng ra về, bước xuống cầu thang tráng xi măng mà Phương trước đây đã bước lên hằng ngày lúc còn khỏe mạnh, lòng chợt nhớ hai câu thơ hư hư thực thực của Phương viết trước ngày trở bệnh: Con thuyền chở đầy sương và những vì sao đêm còn sót lại. Thả neo chờ tôi bên thềm... Văng vẳng khúc hát quen thuộc của nhạc sĩ Phú Quang phổ thơ chị: Dường

như ai đi ngang cửa - Gió mùa đông bắc se lòng…

http://www.thanhnien.com.vn/news/Pages/200842/20081017235849.aspx
Tags: chimphíbayvềnguồn | Edit Tags



Monday October 20, 2008 - 09:15am (ICT) Edit | Delete

Next Post: Entry for October 21, 2008

Comments(3 total) Post a Comment8Fieu Offline http://evan.vnexpress.net/News/Tin-tuc/trong-nuoc/2008/10/3B9AE14E/


Tuesday October 21, 2008 - 01:51am (ICT) Remove Comment
8Fieu Offline dem ve tu blog cua Ha
http://blog.360.yahoo.com/blog-384qbbYyeqgs76hGPQkAmQs7jA4-?cq=1À! HÔM NAY MÌNH BUỒN
à! hôm nay mình buồn vì nhà thơ Thảo Phương ra đi, chẳng thân thiết gì nhưng ít nhiều đồng cảm với những dòng thơ của chị, đàn bà quá! nhớ lần gặp gỡ đầu tiên cũng là lần cuối cùng với chị, thấy vài người làm thơ tặng hoa cho chị có vẻ trân trọng lắm nhưng khi chị vừa khuất, họ đã quay sang rĩ tai nhau: bà này cũng chơi bời dữ lắm, gái trai dữ lắm, rượu bia dữ lắm... mình không biết nhưng nếu có thì đã làm sao? một nhà thơ dám sống, dám dấn thân và có những những câu thơ ở lại trong lòng người là cao quý lắm rồi. chao ôi! đàn bà với cả đấy, lại làm thơ với nhau cả đấy! chao chát quá! thôi thì chị…đi.

à! chẳng ai như mình cả, hùng hục làm cái phim truyền hình cả mấy tháng nay nhưng hiệu quả không như ý, phần lớn là công toi thế mà mặt mày vẫn hơn hớn. thôi chuyện của mình không lớn, nói chuyện khác đi.

à! dạo này nghe giang hồ đồn vài điều không mấy tốt đẹp về một người mà mình quý mến nhưng mình chỉ tin vào đôi mắt mình, có thể, người mình quý mến có điều này điều nọ (ai chả thế, anh cũng thế, em cũng thế, chúng mình cùng nhau cũng thế) nhưng mình nhìn thấy ở đó có một cái tâm rất sáng – ít nhất đủ làm mình tin.

à! hôm nay định gửi tin nhắn chúc mừng một vài người phụ nữ, nhưng cứ chần chừ mãi, phân vân mãi. vì ngại người ta sẽ nghĩ đằng sau tin nhắn có dụng ý gì không!? thế là quyết định không gửi. mình quá nhạy cảm hay mình quá già, quá cẩn trọng trong việc thể hiện tình cảm nhỉ! không biết! nhưng chắc chắn không có lời chúc của mình thì cuộc sống của chị em vẫn đầy thú vị, nhịp sống vẫn bình thường, một ngày 24 tiếng, 1 tiếng 60 phút và 1 phút không thể quá hoặc ít hơn 60 giây.

tóm lại, hôm nay mình buồn cho một tài thơ, còn những chuyện của mình chỉ là vặt vãnh, không đáng gì. một lần nữa, xin tiễn biệt chị, nhà thơ Thảo Phương!


Monday October 20, 2008 - 12:05pm (PDT)

Previous Post: TRỞ VỀ LA MÃ

Comments(1 total) Post a Comment 8Fieu Offline giang hồ: gio luon luon TANH, mua luon luon day MAU

Tuesday October 21, 2008 - 04:56am (ICT)


Tuesday October 21, 2008 - 04:58am (ICT) Remove Comment
TinhTri Offline Em đọc blog chị cứ đưa người này, tiễn người khác liên tục. Chị buồn lắm không?

Con đường này ai cũng qua hết, có khi mình còn mắc nợ nên vẫn hai chân dính trên mặt đất này. Em thấy sống đôi khi khó quá, khó hơn rũ mọi thứ mà đi...

Tuesday October 21, 2008 - 06:46am (ICT) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home