2 bo suong khoi
Entry for October 07, 2008
Cảnh Phụ
Ông Kim (Ngồi như cái bóng trong bóng đêm trước màn hình)
Cám ơn Jung, cháu đã làm được một việc tuyệt vời là tìm được Thi Ca nhưng cô ta mới là Thi Ca của cháu. Hãy scan gấp hình về cho chú coi.
(Nam liên lạc điện thoại từ Việt Nam sang Seoul cho ông Kim.)
Nam: Alô! Chú Kim hả! Thưa chú, cháu Nam đây, sức khỏe của chú sao rồi?.
Ông Kim: Cháu giỏi lắm, Nam. Chú hảnh diện về cháu. Nhưng không nên về lúc này. Nếu chú ra đi mà không kịp gặp lại cháu, chú cũng rất vui. Những bài báo của cháu đã gây chấn động trên toàn đất nước Hàn Quốc vì những sự thật mà cháu đưa ra. Nhiều đồng đội của chú trước đây đã đến tòa soạn có đăng bài của cháu để đốt báo. Họ cũng đốt rồi cổng nhà cháu ở Seoul. Khi từ Việt Nam về cùng với chú, họ được chào đón như những người anh hùng và họ cứ đinh ninh họ là anh hùng thật, vĩnh viễn là anh hùng. Cũng như hai cựu chiến binh, bạn của chú, khi về đây, họ đã thay phiên nhau làm tổng thống, và họ tưởng họ vĩnh viễn là tổng thống.
Nam: Chú ơi, vậy là cháu đúng hay sai?.
Ông Kim: Chú không thể trả lời cháu được. Tuy cháu còn trẻ, thiếu một số kinh nghiệm, nhưng các cháu cũng có những cái nhìn mới, tốt và đúng hơn. Có những chân lý bên nầy dãy núi nhưng sang bên kia núi nó không còn là chân lý nữa. Dĩ nhiên, không ai muốn phủ nhận mình, nhưng cuộc chiến tranh Việt Nam mà chú đã tham dự sao mà nghiệt ngã quá. Khi từ đây đi, chú là một thư sinh, trở về đã có máu của một cô gái Việt Nam chảy trong người chú, nếu cô ta không cho chú máu của chính cô, chưa chắc chú còn sống sót trở về. Cứ mỗi ngày ở đây, hồi ức về nó, chú càng hiểu hơn sự tự do và cái chết, tình yêu và sự hận thù. Ðến được với chú, cô ấy đã vượt qua biết bao định kiến của gia đình, họ tộc. Người con gái Việt Nam mãnh mai ấy đã dạy cho chú rất nhiều điều, những làn điệu lạ, một văn hoá sâu sắc. Và quan trọng nhất là cô ấy đã cho chú nụ cười hy vọng và cả sự sống khi tiếp máu..
Nam: Cháu chỉ biết cháu đã đi khắp nơi, đã quỳ xuống, đặt tay thân nhân những nạn nhân ấy lên đầu để xin tạ lỗi giùm những người như chú, và họ đã nói lời tha thứ.
Ông Kim: Nhưng chú đã không nhổ được ra khỏi chú những giọt máu Việt Nam này. Chú đã cố làm cuốn phim này vì vậy, cuốn phim như một lần nhìn lại để chú yên tâm trước lúc ra đi. Nam à, chú cũng sẽ hỗ trợ cháu về việc mời các họa sĩ sang đây triển lãm, kể cả những bức tranh thêu mà cháu đã nói với chú.
Nam: Cám ơn chú. Thưa chú, còn đây là cô gái mà Jung đã chọn.
(Tấm hình Thanh Bình bật trên màn hình).
Ông Kim (Ðứng bật dậy) Ti, không phải Thi Ca nữa mà là Ti của tôi, tình yêu của tôi.
Tags: | Edit Tags
Tuesday October 7, 2008 - 07:31pm (ICT) Edit | Delete
Next Post: Entry for October 08, 2008
Labels: kichbansk
0 Comments:
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home