Monday, July 13, 2009

CÔ ĐÀO HÁT:

Entry for September 25, 2008
Report
The Supermuses of Stage and Screen: Vietnam's Female Dramatists
Catherine Diamond

--------------------------------------------------------------------------------





Figure 11. Hong Van as the 1940s cai luong actress confronting the madman/audience (Le Vu Cau) with an author (Quoc Thao) in Nguyen Thi Minh Ngoc's The Virtuous Woman. (Photo: courtesy of Nguyen Thi Minh Ngoc)

Cầu da dien xuat sac voi anh khan gia trong vo “Nguoi Dan Ba Duc Hanh” voi Hong Van, Quoc Thao, Thuong Tin.

Day la lop doc thoai cua co dao


CÔ ĐÀO HÁT:

Sao chồng tôi đi lâu dữ vậy cà. Ảnh nói đi lấy áo cưới. Có khi nào ảnh đi luôn hôn. Hồi nảy ai như ảnh đánh mình, rồi kêu mình là đĩ.

Mình có lạ gì thứ đó đâu, hồi mình còn nhỏ xíu 2 má con đã bị bà nội cũng gọi mẹ là tiếng đó, rồi còn tùm lum tiếng xấu nữa như đồ phù thủy, đồ xướng ca vô loại, đồ thương nữ bất tri vong quốc hận... Tại mẹ cũng là đào hát mà ba thì đâu có bênh mẹ được tiếng nào đâu. Bà nội đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà. Mình vừa đi học lóm chữ vừa kiếm việc làm thêm để phụ mẹ mua gạo qua ngày làm cực hát nghêu ngao chơi, không dè lọt tai ông bầu. Ổng cho vào gánh làm tì nữ rồi từ từ được đóng đào tư, đào ba rồi đến đào nhì.

Con lạy ông bầu, con đáng tuổi con gái ông bầu đừng làm vậy với con, con không ham làm đào chánh đâu, cho con xuống làm tì nữ cũng được. Bà bầu ơi! đừng xởn tóc con, đâu có phải lỗi con đâu, phát lương thấp nhất cho con cũng được để con đi hốt thuốc má con đang đợi ở nhà.

Má ơi sao ngủ hòai vậy. Dậy uống thuốc đi má, con hát ru má ngủ nha.

Má ơi! đừng đánh con đau

để con bắt ốc hái rau má nhờ

Má ơi! Đừng đánh con khờ

để con hát bội làm đào má coi

Má chết rồi mình chỉ biết có gánh hát mà thôi nhưng anh cũng ngặt lắm, anh cứ nói mình là tình nhân trên sân khấu thôi, cưới nhau thiệt rồi, không còn ai thèm coi hát nữa.

Đã vậy, tên quan ba cứ bắt mình sau đêm diễn phải phục vụ cho 1 mình nó, không thôi nó kh ông cấp phép, rồi còn bắt kéo ghe hát đi chỗ khác, mình đi hát cho nó về rồi, thì anh em trong gánh không ai thèm nói chuyện với mình, nó giữ lời hứa không chạm tới người mình chỉ xé áo xé quần mình rồi tưới rươu lên bắt đóng vai đào say. Bởi vậy mà, anh khán giả mê tôi làm thông ngôn cho nó mới nổi điên. Tôi nói hoài mà anh không nghe cứ lấy hình tôi lặp trang thờ.

Ngó áo quần tôi bảnh bao vậy chứ cực nhục lắm khán giả ơi!.

Đám hương quản hội tề cứ thích giở ra coi bên trong cái áo đẹp có cái gì. Mấy bà vợ thì cứ nổi ghen đòi xởn tóc. Lấy được người chồng làm nhật trình tưởng ành cảm thông mà thương vợ, ảnh cứ viết bài ca ngợi vợ mà có thèm đi coi vợ diễn vở nào đâu. Giờ lại bắt vợ đi hầu rượu quan ba, không thôi nó lại không cho báo ảnh ra.

Mà sao nói đi lấy áo cưới gì mà lâu quá, thôi chẳng cần áo cưới nữa, cũng không cần đám cưới, không cần báo, không cần gánh hát hay là vợ chồng mình sống với nhau yêu thương nhau thiệt tình là đủ rồi. Mình viết em coi, em diễn mình coi.

Vậy là có cần phải quỵ luỵ đám quan ba, quan bảy gì đâu.

Kiểu này chắc ảnh dám đi luôn quá? Thì thôi mình diễn một mình mình coi.


Tags: | Edit Tags



Thursday September 25, 2008 - 05:12pm (ICT) Edit | Delete

Next Post: Entry for September 26, 2008

Comments(1 total) Post a CommentGIA Đ… Offline vở này lúc nào xem cũng xúc động hết đó Cô. Coi tới khúc cuối khi nhân vật của Lê Vũ Cầu hết điên thì tới lượt nv của HVân điên, xúc động cực độ.

Thursday September 25, 2008 - 02:50pm (EDT) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home