Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
Entry for October 18, 2008
Saigon
New Year Performance, 2003* Deborah Harse
Hãy Tặng Tình Lúc Sống.
@ Bên quê nhà gửi sang cho tôi những lá thư nhắn viết bài gửi về, sắp Xuân rồi đó. Tôi nhắc mình, nầy đừng hất hủi mình nữa, phải sống và viết cho mình. Chuyện phải làm đầu tiên cố thu xếp mà về thăm má khi thuận tiện nhất.
Chồng dặn, thăm là thăm. Chấm hết! Không lãnh làm kèm thêm bất cứ việc nào khác. Tôi hứa, không phải vì chồng, mà vì má.
@ S.Ch. cùng hai anh nhà thơ ghé thăm Phg. Hai anh có dúi ít tiền cho người đang trông coi Phg; đưa mà không biết TP có còn biết hay không?
Hỏi: So với Phương Thảo hôm hai đứa mình thăm bên Việt Pháp thì thế nào.?
Ðáp: Dù hôm nọ vài ngày sau là Thảo đi luôn nhưng Thảo vẫn còn cười nói được. Còn Phg thì thay đổi đến không ngờ. Chỉ thấy một dáng mặt lờ mờ cạn kiệt mọi thần sắc, dường như là tấm chăn phủ lên một khoảng không nào đó bên dưới. Có lẽ đó là lý do một năm nay Phg không cho ai hay.
Chia tay chồng, năm con đều ở với Phương. Nay gần như tất cả đều đã có gia đình, ra riêng, và thỉnh thoảng có ghé.
@ Ch. cho biết bây giờ quanh Phg gần như không còn ai, kể cả con. Nhưng có đến thăm thì dường như Phg cũng không còn cảm nhận được.
Có phải chăng vì vậy nên càng vắng người lui tới với Phg.
Khi xem lại những bài thơ của anh Chiến, thấy có bài nầy, anh ghi tặng một người bạn thơ khác.
Không biết nói gì về chuyện của Phg.
Ghi lại bài nầy như để cầu mong cái phép la không đến cho Phương Thảo, sẽ đến với Thảo Phương .
Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
Tặng Bế Kiến Quốc
Như được vẽ bằng khói thuốc lá
Gương mặt một người bạn
Mũi gồ lên dưới tròng kính trắng
Hai bàn tay lúc nào cũng ướt
Không có sự lựa chọn nào khác
Ngoài thuốc lá và thơ
Bạn chọn cả hai không bao giờ từ bỏ
Mười tám tuổi
Bạn nhìn đâu cũng thấy anh hùng
Họ nhiều hơn
Số người sống và người chết cộng lại
Nhưng nếu trừ đi tất cả
Bằng một phép tính giản đơn
Thế giới này chỉ còn lại cỏ
Và một điều gì đấy
Mơ hồ giống như thơ.
Ngoài năm mươi tuổi
Bạn vẫn tin yêu con người
Nhưng bắt đầu hoài nghi những đám mây không tưởng
Riêng đám mây khói thhuốc bạn mang trong ngực
Cứ mỗi ngày một âm u.
Bạn mong muốn hàn gắn thế giới này
Bằng niềm tin ngây thơ
Bởi nếu không tin yêu con người
Chúng ta còn gì để mơ ước
Nhưng có nỗi đau không cách gì chữa được
Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người.
Sau tất cả mọi cô đơn
Tôi tin vào điều ấy
Không phải bởi ngày qua thấy bạn trên giường bệnh
Gương mặt tái nhợt cố nở một nụ cười khó khăn
Như muốn nói: tôi không thể nghỉ ngơi
Khi bài thơ đáng viết nhất vẫn đang còn phía trước
Nhưng bạn đã từ bỏ cõi sống này vào một sớm mai.
Nơi có những nỗi đau không cách gì chữa được.
Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người.
Sau tất cả mọi cô đơn.
25-6-2002
Nguyễn Việt Chiến
Tags: hãytặngtìnhlúcsống. | Edit Tags
Saturday October 18, 2008 - 04:24am (ICT) Edit | Delete
Next Post: Entry for October 20, 2008
Labels: poem
0 Comments:
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home