Monday, July 13, 2009

Ðiện thoại lúc không giờ

Entry for January 15, 2008
Hinh o Capitol MN.US Jul 24 -2006.
Truyen viet tai SaiGon 1999, tang nhg ban gay va les cua toi.
Ðiện thoại lúc không giờ

Lỗi do tôi. Tôi đã dặn những người có nhu cầu liên lạc với tôi, giờ khắc chắc chắn quý vị có thể gặp tôi là 0 giờ đến 4 giờ sáng. Tôi có những việc làm hiếm khi về nhà trước 11 giờ đêm. Sáng thì có khi bốn giờ, có khi năm giờ, tôi thường không thể tiếp tục ngủ. Và mọi người cứ thế mà dồn dập gọi...

- Alô, về rồi đó hả? Chuẩn bị tháng tới đóng giùm tôi vai một người bà con nào đó của cô dâu... Chú rể là tôi. Dĩ nhiên là đám cưới giả. “Má” dư biết là tôi đâu có thể cưới vợ. Với tôi, thà tự tử sướng hơn. Ðầu tiên do một con mụ thầy bói khốn khiếp nào đó ở Hồng Kông, chỉ mặt bà nội tôi nói nội năm nay phải cưới dâu ngay cho một thằng cháu nội, nếu không thì bà sẽ “đai”. Theo thứ tự trong gia đình thì phải tới “con” Cương này! Coi có giết người không hả “má” Trong lúc thằng em kế tôi thèm cưới vợ muốn chết thì gia đình lại bắt xếp hàng đợi... Tôi bí quá, gọi sang Thụy Ðiển cho thằng bồ, khóc cho một số khóc. Thằng bồ thương quá, kiếm gấp cho tôi một con “gơn” ở bển, lo tiền cho nó tháng sau về Việt Nam, làm đám cưới giả với tôi. Con “gơn” này trôi sông lạc chợ ở đâu tôi không biết. Giá cũng bèo thôi. Nhưng nếu nó về đây mà kêu là không còn ai thân thích thì gia đình tôi sẽ sanh nghi. “Má” đóng giùm con vai này nha. Tôi biết “má” không cần tiền nhưng mà má hay tào lao, thương người, khả năng diễn trò lại cao. Nhờ người “a-ma-tơ” lộ chết... Chết mẹ!... Tôi quên là mặt “má” đã bị lộ. Vậy coi có bà chị nào của “má” giúp được không? Rước được “mẫu hậu” của má thì quá xuất sắc. Mai cho tôi biết kết quả ngay. Thôi ngủ đi. Tuần tới bà hốt được chưa? Tuần này bà có đi đâu gởi lại chín trăm tư cho “mẫu hậu”. Nhớ nghe!.

- Alô! Thằng nào gọi trước tôi mà lâu quá vậy? Chẳng có gì trầm trọng cả. Tôi gọi để nhắc bà bớt trãi lòng ra mà sống. Hôm qua, tình cờ tôi nghe mấy đứa nói về bà một cách khinh khi, tôi không chịu nổi! Tụi nó nhìn ra bà là một con thú nhồi rơm. Ủa, nó nói thẳng vô mặt bà rồi à? Nhồi bông thì cũng như nhồi rơm. Bà cho như vậy là khen à. Bà nghe ra vậy sao, rổng ruột có nghĩa không hiểm ác à?.

Tôi thì không chịu được kiểu nói đùa như vậy! Giỡn chó, chó liếm mặt. Ghê quá, với bà thà bị chó liếm mặt còn hơn. Nhưng tôi thì khác. Thà tôi để mặt mình bị dòi bọ chuột gặm như Tề Quờn Công nhưng lúc đó ổng đã chết, không còn cảm giác bị xúc vật xâm phạm cơ thể. Nhưng cái giới của bà sao lật trở nhanh như chớp vậy. Ừ, chẳng thà nó chống bà ra mặt như tụi “con” Cương, “con” Mí thì dễ đỡ đòn.

Sao, “con” Cương dám nhờ bà đóng giả vai bà dì của vợ tương lai của nó à? Ðiên! Bà gặp phải một “con bệnh tưởng” rồi. Mai gặp há! À, hốt hụi đi nha. “Con Cương” lên xe hoa là nó bay khỏi Việt Nam luôn đó. Tôi biết nó giàu và tốt với bà nhưng cơn nó tới, ai biết được.

- Em đó phải không? Tôi biết giờ này em chưa ngủ. Em khỏe không? Chàng Gờ Bảy của em thế nào? Hỏi vậy chớ lúc này tôi nắm nhiều thông tin về Chàng hơn em. Chàng chuẩn bị lấy vợ. Một con bé ở cơ quan tôi mà em cũng chẳng nên biết tên làm gì. Con bé ấy có lúc mê tôi. Bây giờ thì nó và Gờ Bảy của em đang có ảo tưởng về nhau. Tôi đã nói từ lâu là không ai yêu em bằng tôi cả. Mụ vợ tôi lúc này ghen ghê quá với đám học trò tôi. Rồi với đám nữ trong cơ quan tôi. Bà ấy cứ tiếc tại sao em không yêu tôi. Bà ấy thường nói cô ấy có tâm hồn, ăn bận có hơi nhếch nhác nhưng nhìn kỹ thấy khá có duyên. Mà ăn ở có lâu dài với nhau không là do duyên nợ. Ðâu có, anh đâu có xỉn cưng. Ờ, duyên da1ng thì khác duyên nợ nhưng duyên gì đi nữa thì anh vẫn yêu em như bình thường. Mụ vợ anh khó lắm mà còn chịu em. Bà ấy nói yêu em anh sẽ được an toàn, không sợ bệnh bậy, không sợ bị cướp chồng. Em vẫn nổi tiếng là người tốt nhịn...

- Ê mày, tao mới thấy chàng của này đi uống cà-phê với một con nhỏ cỡ tuổi con tụi bây, chiều nay, lúc năm giờ, ở đường Sương Nguyệt Anh. Bình tỉnh hỏi lại đi, coi cái quan hệ đó là gì, biếr đâu là em, cháu, hay quan hệ làm ăn... Ủa, mày sao vậy?... Sao êm ru gần nửa tiếng vậy? Tao nói chơi mà. Mày dư biết tao có ra khỏi nhà đâu thì cắc cớ chi trôi dạt tới con đường đó. Nhưng tao thấy mầy khổ rồi con. Ngó bộ mày lậm dữ. Ê, tới tuổi này mà còn yêu ngộ quá ta. Ðừng xạo, qua điện thoại mà tao biết tim mày đứng yên mấy chục phút. Mai tới tao đo điện tâm đồ đi. Nếu quỡn, bước lên lầu, “chơi” luôn cái điện não đồ. Mấy ngày nay tao cứ phải làm ECG cho những trái tim hết sức bình thường. Thiên hạ lúc này bệnh tưởng nhiều quá... Chuyện của tao thì không có gì mới. Mấy con bồ mới của nó gọi lại báo cho biết, nó tuyên bố khắp nơi nó là người hạnh phúc nhất vì tha hồ đi chơi long nhong, cuối cùng bao giờ cũng có một con tù chung thân vĩnh viễn luôn chờ đợi là tao. Nói riêng cho mày biết, tao không yêu nó. Tao nói thiệt mà! Dĩ nhiên là không ai tin tao hết, kể cả mày...

Nè, chuyện hồi nảy là tao bịa thiệt đó. Ờ, chắc tại tao ghen với cái trò yêu yiếc bậy bạ ở cái tuổi bốn mươi hơn của mày. Còn tao, bị đứt sợi dây thần kinh yêu khi còn ở tuổi nhi đồng lận kìa. Một lần bừng sáng lên trong khoảng tuổi mười mấy rồi tắt luôn. May mà còn có đứa con lận lưng. Dĩ nhiên, con tao lúc nào cũng là số Một. Nó còn xuất sắc hơn tao nhiều, dây thần kinh yêu của nó bị “chập” từ lúc nó mới lọt lòng. Thôi, không nhắc nữa, mày làm tao nhớ con khóc ướt gối bây giờ...

- Nè em, em thôi những cái trò đó đi! Tôi bực lắm! Tôi không thích ai nói tới tôi hết. Tôi dư biết em không yêu tôi. Mấy giờ? Xin lỗi! Anh không ngủ được. Anh bị khủng hoảng. Anh không biết sống để làm gì?.

- Thấy em kiên trì không chị. Em gọi nhưng máy chị bận hoài. Em vẫn kiên nhẫn đợi. Vì em yêu chị. Và em cũng yêu anh ấy nữa. Chị cần phải ngủ à? Em xin lỗi. Nhưng em cứ thắc mắc hoài. Tại sao anh ấy chơi với em mà cứ nhắc chị. Chị có chơi bùa không?.

- Cô à, cô không có con phải không? Hèn chi! Sao cô ác quá vậy? Tại sao ở đoàn người ta đã đồng ý cho con tôi đóng vai đó, cô lại đề nghị chọn đứa khác. Cô anh ghét nhan sắc của nó chớ gì? Tội nghiệp con bé, nó khóc sưng cả mắt. Nó đã lỡ vào trường khoe với tất cả thầy cô, bạn bè, cả bà hiệu trưởng cũng biết. Cô giết người, cô biết không?!.

.......................................

Người này dằn điện thoại hơi mạnh và tôi biết tôi sẽ thức tới sáng vì tiếng dằn đó. Tôi đặt ống nghe điện thoại sang một bên. Trễ rồi! Tôi đã bị đánh cắp giấc ngủ, dĩ nhiên, bị đánh cắp cả những giấc mơ.

Những đêm cứ vậy trôi qua... Có cả những cú điện thoại từ nước ngoài gọi về. Kim kể về những mối tình của cô. Người yêu của cô mê ni sư Hải Triều và kêu gọi Kim yêu anh theo hướng đó, gặp nhau chỉ đàm đạo chuyện thần học, phật học mà thôi. Miêu hỏi em sao rồi, nghe nói đang có mối tình lớn hả. Anh nhớ nhà quá. Tết này để dành tiền về chơi nữa. Không biết ông bồ mới của em có cho phép em đưa anh tới chỗ này chỗ nọ như đợt trước không? Ðông canh giờ sao mà cứ gọi vào lúc ba giờ sáng là lúc mà tôi yên tâm là những người trong nước để cho giấc ngủ tôi yên. Ðông nói gọn lắm, chỉ vài chữ thôi, nhưng thường là khá căng thẳng, đầy “nổi niềm”... Chẳng hạn:

- Chắc anh chết quá, em à!.

Hoặc:

- Ủa, em có hạnh phúc thật sao?.

......................................

Cũng có đêm không ai gọi tôi hết. Những đêm đó, thường cũng là những đêm tôi trằn trọc, có ngủ được đâu. Tôi lại chọn những đứa mà tôi biết chắc chắn giờ đó tụi nó còn thức để gọi tới. Ví dụ như “con nhỏ”. Lẽ ta tôi phải gọi con nhỏ này là sư mẫu vì nó đã dũng cảm cho ra đời tới hai đứa con mà chẳng cần một chỗ dựa tinh thần lẫn vật chất nào. Nó luôn nói chuyện xen kẻ với tiếng cười dòn ngứu như thủy tinh vỡ nát của nó: “...Giờ thì... Tôi chấp hết!...”.

Những giấc mơ của tôi như thế cứ héo khô. Còn giấc ngủ hằng đêm thì khuyết dần như trăng mảnh hạ tuần. Những tiếng dằn trong điện thoại luôn tạo tôi cảm giác chiếc búa gõ xuống nắp áo quan. Trong áo quan thì không còn một điểm tựa mong manh nào để tựa cả. Cùng đường rồi!.

Sau một tuần thức trắng vì bị quá nhiều tiếng búa gỏ như vậy, bảy giờ sáng hôm đó, bỏ mặc những người cọng sự đang đợi, tôi kêu một chiếc xe ôm nhờ chở tới dưỡng đường Hòa Hảo. Tôi được chỉ vào phòng số 2, chờ đọc tên và đọc số tiền phải đóng... Những người cần xét nghiệm phèo phổi gì đó thì chỉ năm, mười ngàn. Tôi chọn não thì phải đóng tới năm mươi ngàn đồng, là số tiền cao nhất. Sau đó họ chỉ tôi vào dãy nhà tiền chế vừa được lắp đặt ở khu đất trống cuối dưỡng đường. Tiếng guốc gỗ khỏ vào những bậc thang bằng vĩ sắt gây cảm giác một cái gọng kim cô nào đó đang xiết vào hai bên màng tang.

Người tiếp tôi đầu tiên hỏi những câu mà dường như bất cứ ai bước vào phòng đó đều phải bị nghe:

- Ăn sáng chưa? Gội đầu lúc nào?.

Câu trả lời thường là “Chưa!” và “Chưa!”.

Ngay sau đó, ai cũng được phát những phiếu nhỏ có ghi chú to, dày đặc: “Ra cổng quẹo trái cách trung tâm dưỡng đường vài căn có bảng hiệu gội đầu tên Vân + uống sữa”...

Tôi bước xoãi nhanh, nên bước qua khỏi tiệm Vân mà không hay, phải lui lại. Tiệm nhỏ. Chỉ đủ sức chứa hai chiếc ghế nằm để gội đầu. Người ra vô nườm nượp. Thợ gội đầu kiêm luôn chuyện pha sữa. Tôi hối họ nhanh nhanh tay vì có hơi ray rức khi nghĩ đến những người làm việc chung dù không biết họ có đến đúng giờ được hay không. Cô thợ gội đầu vẫn khoan thai:

- Ít ra cũng phải sạch xà-bông chớ bà?!.

Tôi uống nhanh ly sữa không được nóng, hỏi giá rồi dằn tiền dưới ly, đi thiệt lẹ.

Ðầu tiên, họ dắt tôi vào một căn phòng thông thoáng, có người cột tóc tôi lại thành từng khúm nhỏ để ghim kim rồi chuyển sang một căn phòng kín gió hơn để đo nhịp não thở. Tôi thấy muốn ói. Liên tưởng chiếc giường này đã chứa bao nhiêu người nằm qua. Tôi sợ những chiếc giường bệnh viện ngang ngửa với sợ những W.C. lạ mà tình huống đẩy đưa tôi cứ bị trôi vào.

Cô y tá (hay bác sĩ) kêu thở đi, thở mạnh đi, bằng mũi, cho tới lúc nào máy hết kêu. Tôi thở hì hụi. Máy cứ kêu hoài, tưởng như bất tận. Lại thấy áy náy với những người cọng sự dù vẫn chưa chắc họ đã đến được chưa, hoặc đã đến nhưng khá vui vẻ trước sự trễ tràng của tôi để nhân tiện có một khúc giờ rãnh mà ngồi nói xấu một ai đó, mà hôm nay có thể người bị đem ra nói xáu là tôi... Máy ngưng kêu lúc nào tôi không hay. Người kia kêu tôi nhắm mắt.

Vậy là những chớp lóe vẽ nhòa bên trong mắt tôi những bức tranh đủ màu sáng choang tuyệt đẹp khiến tôi liên tưởng đến những chớp lóe của số phận tôi. Nó như những tấm ảnh đã nhòe đi vì để nước dấp vào. Nào tai nạn đầu đời với một gã khùng không rõ mặt. Nào nụ hôn đầu với Ngọc. Nào những rừng sơn cúc tôi đi mãi miết như được trôi vào một xứ sở hoang dã thần tiên chỉ có tôi với những con nai, hươu sao thơ dại đến nao lòng. Nào những lùm bụi, khe suối, nhà trọ nhếch nhác, bờ sông củi mục với Hồ; cái nắm tay truyền chút niềm tin còn sót lại với Thường; khoảng cách không thể nào vượt qua nổi dù chỉ bằng sợi tóc giữa tôi và Dĩ; và bức tượng của Trân mà tôi đã đắp bằng những hạt bọt sóng cát được se bởi dã tràng...

Ủa, hết rồi sao? Hóa ra tôi chỉ mới sống vậy thôi... Ða phần là ảo, lốm đốm là hình. Nhưng bây giờ có chết ngay, cũng đã là sống dư một khúc. Còn những cú điện thoại rót rác vào tai? Những cú dằn, đập bỗng nhẹ hều bọt bèo, chẳng là gì cả. Tôi dỗ tôi, ngủ đi thôi! Dù tôi biết đó là điều bất khả. Ngủ gì nổi trên chiếc giường bệnh viện đã đi vào thành ngữ “giường bệnh viện, má văn công, mông bộ đội...”.

Búa lại gỏ vào đầu. Những tiếng tách vỡ ra ở phần vỏ não. Những cây kim đã hết gây cảm giác đau như lúc mới châm vào da đầu. Tôi nghe như có máu ứa ở mỗi cọng thun. Tiếng tách thì gãy khô như vỏ của những hạt dẻ tôi đã bóp nát trong túi áo lạnh khi đi lang thang ở những quán cà-phê vĩa hè Paris với ông Phạm. Tôi bỗng nhớ một nhân vật của mình đã hoán chuyển nỗi điên với người điên yêu mình vào vài giây trước khi màn đóng. Rồi tự hỏi tại sao những người biết số điện thoại của tôi, những người thường gọi tôi và thường bị tôi gọi lại vào lúc không giờ không đủ tưởng tượng để nghĩ rằng tôi, con bạn của họ, người gỡ rối tơ lòng miễn phí độc quyền của họ... có thể chuyển thành điên với mớ rác đời bán kèm thêm cú dằn điện thoại của họ.

Tôi đã thất vọng biết bao nhiêu khi đọc phần kết luận của tờ xét nghiệm vào lúc 9g15 sáng ngày 30/9/1998: “ECG trong giới hạn bình thường” và để trống chỗ ”Hẹn ngày tái khám”!.

Khi tôi đến nơi làm việc, những người cọng sự của tôi vẫn còn chuyển động co giật mạnh mẽ ở cơ môi. Không hiểu họ vì đang thanh toán nốt buổi ăn sáng trong lúc đợi tôi đến trễ hay vì chưa thu vén kịp những lời nói xấu một người nào đó mà không hiểu sao tôi cứ tin chắc món điểm tâm của buổi sáng hôm nay của họ chỉ thể là tôi!.


*

Ngày 1/10/1998, nghe được trong điện thoại của bệnh nhân Trần thị Ngát Hương.

- Alô! Thoát rồi, gia đình tôi đã đồng ý đôn thằng em kế tôi lên cho cưới trước. Nhưng ba tôi đã bắt đầu nghi vì thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi mỗi lần có một “hàng” ghé qua ủy lạo. Coi cuốn Trai Việt chưa? Viết một bài tâm sự của tôi đi. Tôi sẽ bao bà một buổi canh bún tươi đặc biệt chớ báo đó chắc chắn là không có tiền nhuận bút. Ờ, hốt hụi đi nhe. Bạn bà khuyên đúng đó. Nè, đặt điện thoại xuống nhẹ nhàng nè, chẳng có dằn đâu...

- Alô! Nói thiệt với bà, cái vụ cà-phê Sương Nguyệt Anh là có thiệt. Nhưng tui lộn thằng khác. Không phải Ðăng Thường của bà mà là An Thường của “con” Chương - Ai biết! Tôi có phải là người trong giới của bà đâu mà phân biệt được đứa nào là thằng, đứa nào là con. Vậy thôi, đừng có yêu nữa - Ai biểu đi đo não chi cho tốn tới năm mươi ngàn. Ðo tim có mười ngàn thôi, rồi sau đó yên tâm mà không sợ bị tai biến mạch máu tim ở cái tuổi tàn thu của mình.

- Nè, chị khốn nạn vừa thôi, cái chuyện má tôi ra phường tố tôi mưu đồ làm chuyện xấu, kể cho chị nghe với yêu cầu phải giữ kín, tại sao lại xuất hiện trong truyện dài của lão Trương Duy. Ờ, chị đâu có kể cho ai nghe, nhưng miệng chị hở quá nên nhểu chuyện tứ phương như vậy coi như chị đã phá tan nát tình mẫu tử của mẹ con tôi...


*

Lại dằn điện thoại điện thoại. Hương bỏ điện thoại ra. Cô không biết cô lại bị ăn cắp mất giấc ngủ của cái đêm mồng một tháng mười tây này.

Và những đốm mộng lô nhô trong não cô cũng bị thảm sát một lượt để mọi chớp lóe số phận cô lại rực chói, trộn đão khuấy lẫn vào nhau rồi tắt ngấm ngay trong một thoáng dã tràng…


nguyen thi minh ngoc - 1999


Tags: dienthoailuckhggio | Edit Tags



Tuesday January 15, 2008 - 12:50am (ICT) Edit | Delete

Next Post: Entry for January 17, 2008

Comments(2 total) Post a CommentNgày … Offline một thế giới hỗn độn, thế giới của những giấc mơ, của những con ng cả đời tìm kiếm 1 tình yêu thật sự
dù thuộc giới nào thì họ cũng cần 1 sự cảm thông và chia sẻ
nhưng trước hết, họ phải biết cách tôn trọng chính bản thân mình trước đã.

Tuesday January 15, 2008 - 01:56am (ICT) Remove Comment
huong… Offline Chi., dda ddoan.

Tuesday January 15, 2008 - 10:37pm (PST) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home