Cuộc chơi không công bằng."
Entry for November 27, 2007
Lại Ba Tuần
@ Trở lại với Bismarck, giờ mới hoàn hồn là hoá ra mình suýt chết trong đường tơ kẻ tóc. Chữ chết nghiã đen chứ không còn là nghĩa bóng.
Ðêm cuối ở Việt Nam, cậu đạo diễn là sinh viên cũ xin gặp lúc 11 giờ 30 vì lúc đó cậu vừa diễn xong. Mình nhờ cậu đưa đi xuống Cô Bắc thắp nhang chosoạn gỉa Hoàng Khâm, ghé nhà anh Ð., một nghệ sĩ hồ quảng ngày xưa ở vùng chợ Cầu Muối để gửi chút đỉnh $ và nhờ anh đưa giúp cho những người mình không thể trực tiếp đưa được.
X. chở mình bằng cái xe kềng càng gần như chiếc mô tô của X.
Vào lúc Không giờ, đến ngả ba Bùi Chu thì có hai người húc vào xe nó; nghe một tiếng va chạm khá to của xe kia đập vào thùng sau xe X.
Hai thanh niên lạ mặt vút đi sau khi xô và cào mạnh vào vai mình. X. loạng choạng suýt ngả.
X.hỏi ngay, túi xách cô còn không?
Mình hoàn toàn không níu giữ túi xách vì mình không nghĩ đó là mục đích của hai người lạ kia nhắm tới.
Mọi thứ còn nguyên. Mọi công việc cũng được hoàn tất sau đó.
Trước khi chia tay, X. đã kể cho mình nghe một cái bẩy đã được giăng ra cho X. và cả vở diễn “XXX, XX!!!” như thế nào. X. không nói tên tôi cũng biết cái người “chăm sóc” tôi là ai. Có lần tôi đã nói với người ấy: “Nếu anh cứ “chăm sóc”em một cách “âu yếm” mãi như thế này, em đành phải nói với mọi người anh là “Người Yêu” của em.
X thiên về phần rút tên ra khỏi một cuộc chơi nghề nghiệp không còn sòng phẳng nữa.
Má rất là nhậy, không dám kể chuyện suýt chết cho má nghe nhưng đột nhiên bà đề nghị:
-“Nếu về thăm má mà con gặp quá nhiều khó khăn bầm dập như vậy thì má cũng không cần con về thường như vậy nữa, nói chuyện qua điện thoại cũng được rồi.”
@ Sơ kết ba tuần, có lẽ quyết định sáng suốt nhất là không đi dự Liên Hoan film ở Nam Ðịnh.
Ngoài câu nói cuối cùng của má, câu hỏi của Hữu Châu khiến mình cảm động nhất: “Sao không ghi trên bảng hai chữ nhà giáo bên cạnh các chữ nhà văn, đạo diễn trước tên cô? Cô phải tự hào về chúng em cũng như chúng em vẫn tự hào về cô”.
Châu lại nhắc đến “vụ án” cách đây hai mươi lăm năm, mình đã chọn các em mà chia tay với Một Người.
Có những chuyện mình đã quên đi không ngờ vẫn còn lưu lại trong ký ức các em.
@ Ðể đánh dấu chuyện thoát chết, bỗng dưng muốn để lại bài thơ này ở đây.
Cảm tạ quê hương đất nước ông bà, hương hồn những người bạn văn đã ra đi(anh HNT, anh LQV, ông DC, bạn NB..), đã độ trì cho tôi tai qua nạn khỏi sau ba tuần có ngọt ngào, có đắng, có cay, có hồn ma cũ, có nhiều bạn xưa..
"Cuộc chơi không công bằng."
Một
“What can you say about a twenty-five-year-old girl who died?...”[1]
đó là những chữ mở đầu cho cuốn sách ng dùng làm bài học cho lớp học tiếng anh của những năm cuối 70 ở một nơi có tên gọi chí hoà sài gòn
cuộc chơi ngay từ đó đã không công bằng.
nhóm học trò trò có quá khứ con nhà giàu trả công ng bằng những buổi cà phê cuối tuần, riêng m được chui vào học ké
có lần họ kéo nhau ra biển chơi, m cũng được tháp tùng, ở đó ng cho m gặp anh nhà văn từ hà nội vô nam với cô vợ thứ hai,
gần ba mươi năm sau anh ta - hình như không còn người vợ nào hết - đã viết trên một trang báo điện tử có ghi tên m cùng với đtq và nmt như là những người thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện thông tin tuyên truyền đại chúng, m có kể cho ng nghe, ng nói im lặng đi, khi chúng ta đang ở trong một cuộc chơi biết trước không công bằng.
Hai
thường hai giờ chiều bên đây là tối bên đó
khi vượt bao đại dương, bao ngộ nhận, bao biến thiên của đời sống
tiếng chạm tiếng
ng vẫn cho cuộc chơi này kém công bằng biết bao
khi m được quyền gọi ng mà ng thì không có thể gọi lại.
nhưng thật ra thì khi ng coi m như cái giỏ rác - như bao nhiêu người m quen đã coi - để trút vào những cơn giận, buồn, yêu, ghét với đời
thì người lãnh phần thiệt trong cuộc chơi này chẳng biết là cái giỏ rác hay người trút rác?.
hỏi: em nói chuyện với ai mà chỉ ngồi yên nghe chớ không trao đổi lại
đáp: đó là thầy đã dạy anh văn và còn thêm một môn nữa
học mãi không xong
là Sống.
Ba
Bốn
Năm
Sáu
Bảy
Tám
còn đâu những “natasha, câu chuyện mùa đông”, “câu chuyện năm mới”
còn đâu “uptopia”, “nuôi thù”, “bức tường trung quốc”, “những nhà vật lý”, “hồi chuông tắt lửa”,[2] những bài thơ vở kịch tiểu thuyết ng đã dịch, sáng tác hay biên tập lại
chúng nhoà lẫn vào nhau trong những thùng sách, giấy, thư , hình... mà ng đã gửi cho người khác và người khác gửi lại
ng đã giao gần hết cho m
rồi ng lại đem m đi gửi cho người khác
những người mà thỉnh thoảng gặp m vẫn nói
có biết là tao vừa mới cứu mày không
tiếng việt mới hay làm sao
có ai biết chữ cứu đôi khi lại chính là chữ giết
bởi chẳng phải chỉ năm 1983 ta mới biết
có cuộc chơi nào công bằng nổi cho chủng loại chúng ta
Chín
Mười
Mười Một
Mười Hai
Mười Ba..
Và vô cực
bây giờ thì cuộc chơi đã mãi mãi không công bằng
khi tiếng không còn có cách nào chạm tiếng
khi chỉ còn bên đây những câu hỏi không người đáp
khi chiếc thùng rác rỗng chẳng còn ai trút rác
“khi tôi ra đi rồi m mới biết tôi là ai!”
một lần ng đã nói.
nay ng đã đi rồi
ngoài vài bài viết bài thơ bức hình dòng chữ
của những người có thể cho tên là bạn
như hnb, nqt, mvp, hnt, nhq, đtq, nmn, lđnl, nq, pkk, nnl, tv, ctt, ndt, dh, kl, nb...
đời vẫn chưa biết rõ ng là ai
bởi chính đó là lối đi riêng mình, ng đã chọn.
một cuộc chơi vĩnh viễn không thể công bằng
01-2007
_________________________
[1]dòng đầu trong Love Story của Erich Segal
[2]tên vài bài thơ , vở kịch và cuốn sách mà Diễm Châu đã dịch, riêng cuốn Hồi Chuông Tắt Lứa của Thế Nguyên do Diễm Châu biên tập.
Tags: cuộcchơikhôngcôngbằng Edit Tags
Tuesday November 27, 2007 - 11:14pm (ICT) Edit Delete
Next Post: Entry for November 28, 2007
Comments(8 total) Post a Comment
May♥N
Offline
Mừng chị bình an về nhàChị coi lại tử vi mình xem vì sao mà gian nan hoài chưa dứt vậy ?Hình chị đẹp lắm, hay lắm.
Tuesday November 27, 2007 - 05:30pm (CET) Remove Comment
Ngày …
Offline
vậy là bình an về tới nhà rùi cô ha, hihi.Thói đời là vậy, ng giỏi thường hay bị những kẻ kém tài ghen tị, cô hãy cứ mạnh mẽ đi con đường của mình, khán giả lun ủng hộ cô cô àh. Khó khăn, thử thách, sẽ luôn có những ng bạn và khán giả bên cạnh cô, cô hãy yên tâm cô nhé!Chúc cô thật nhiều sức khỏe và nhất là hạnh phúc, cô nhé!
Tuesday November 27, 2007 - 11:34pm (ICT) Remove Comment
Codet
Offline IM
Bài thơ ngổn ngang tâm sự, sự đời chất chứa nhiều lắm, chị Noname ơi...
Tuesday November 27, 2007 - 11:50am (EST) Remove Comment
Quỳnh…
Offline
Ngã ba Bùi Chu là ở đâu vậy cô?Có phải Hố Nai, Bùi Chu tỉnh Đồng Nai không?Mừng cho cô đã qua được rủi ro.
Wednesday November 28, 2007 - 07:20am (ICT) Remove Comment
Getover
Offline IM
MỪng chị bình an trở về!
Tuesday November 27, 2007 - 07:33pm (CST) Remove Comment
NHON V
Offline
Mừng đã bình an!
Wednesday November 28, 2007 - 09:54am (ICT) Remove Comment
Fiamm…
Offline
Em được học cô rất ít, chỉ là một môn học nho nhỏ thôi - và em vẫn gọi cô là Cô! ^^
Thursday November 29, 2007 - 02:24am (ICT) Remove Comment
Labels: poem
0 Comments:
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home