Con dâu của Phương kể
Entry for October 21, 2008
* Con dâu của Phương kể:
- Phương không nhắm mắt khá lâu sau khi chết cho dù các con cố vuốt.
- Trước khi ra đi, hỏi mẹ còn muốn gặp ai không? Kể các tên, Phương im lặng, đến tên ***, Phương gật. Con nhắn tin, nhưng **** không đến được.
· Anh C. kể, đêm đông ở Hà Nội, gỏ cửa nhà Phương thấy ngồi uống rượu suông, một mình. Anh nói, trong đời tôi chưa có hình ảnh nào khắc rỏ nổi cô đơn của một phụ nữ như thế. Tôi đã mượn hình ảnh nầy để đưa vào chương “Túy Cúc say” trong cuốn “Ký Sự Ngươi Ðàn Bà Bị Chồng Bỏ”
· 2003, khi diễn các trích đoạn, tôi thường dùng vai bà nữ tướng để kết. Mùa đông ở N.Y., được nghe bài hát của anh P.Q. phổ thơ Phương, nhân khi sang Maryland diễn, bị bạn cũ quay lưng vì cho là, tôi mượn bài hát đó, đập vỡ nó ra rồi nhét vào cổ họng của cô đào già trong cơn thèm sống.
· Rồi bài hát đó, giai điệu đó đi theo tôi ở nhiều nơi, trước áo quan của anh bạn văn họ Hoàng, trong vài buổi lên lớp với các bạn trẻ ở trường ÐH Nhân Văn, ở các trại cai nghiện trên cao nguyên, trong nhà cô bạn yêu ở Toronto, ở một gallery nhân ngày ra đi của một thi sĩ, ở BB của X.O. Phương Thảo với những đồng tiền gom được đi cùng Bung sang nhà dưỡng lão giao ngay.....
· Tiếc là đêm nay, không được ngồi với các bạn canh hát cho bạn mình. Nghe nói các bạn Phương như Lê Thị Kim, P.N. Thường Ðoan, Vũ Trọng Quang, Ðào Bá Sơn.. sẽ làm một đêm ở đâu đó sau 49 ngày của Phương.
· Ðọc trong blog một bạn trẻ có ghi những dòng cảm động về Phương, xin mang về đây.
· Phương, nhắm mắt đi. Và cười.
· Mai Hương!
Tags: | Edit Tags
Tuesday October 21, 2008 - 08:20am (ICT) Edit | Delete
Next Post: Entry for October 27, 2008
Comments(4 total) Post a Comment8Fieu Offline Thảo Phương và “Nỗi nhớ mùa đông”
http://www.sggp.org.vn/vanhoavannghe/2008/10/169067/
Thứ hai, 20/10/2008, 23:25 (GMT+7)
Tôi đang ngồi viết đề cương tổ chức đêm nhạc “6.0” kỷ niệm sinh nhật lần thứ 60 của mình thì nhận được điện thoại của nhà thơ Lê Thiếu Nhơn từ Sài Gòn báo tin: Nữ sĩ Thảo Phương đã qua đời! Bất giác tôi nghe cái lạnh đêm Hà Nội tràn vào căn phòng. Thảo Phương cùng tuổi với tôi, và là người cùng tôi làm nên ca khúc “Nỗi nhớ mùa đông” được khán giả yêu mến gần 20 năm qua. Bất giác tôi hát lên khe khẽ: “Làm sao về được mùa đông, mùa thu cây cầu đã gãy”.
Nhà thơ Thảo Phương.
Tôi còn nhớ, một buổi chiều cuối thu năm 1988, tôi gặp nhà thơ Thảo Phương trong một quán cà phê ở Sài Gòn. Sau mấy câu chào hỏi, chị đưa cho tôi đọc bài thơ “Không đề gửi mùa đông”. Bài thơ ngắn thôi, chỉ có mười câu, nhưng cho tôi linh cảm sẽ có được một ca khúc hay.
Đêm ấy, tôi về nhà và viết những nốt nhạc đầu tiên dựa trên bài thơ của Thảo Phương. Những câu chữ khắc khoải từ “Không đề gửi mùa đông” cho tôi nỗi nhớ mãnh liệt về cố hương xa xôi của tôi. Tôi tựa vào trắc ẩn “dường như ai đi ngang cửa” của Thảo Phương để nói thêm ám ảnh “gió mùa đông bắc se lòng” cho riêng mình.
Sự thật, nếu không có “Không đề gửi mùa đông” thì tôi không thể có “Nỗi nhớ mùa đông”. Tôi giữ lại được những câu quan trọng nhất trong bài thơ của Thảo Phương, chỉ tiếc không phổ nhạc được hai câu khá hay là “Lá vàng chìm bến thời gian. Đàn cá im lìm không quẫy”. Thảo Phương cũng rất chia sẻ với tôi điều này, vì ca từ khác với lời thơ, ca từ phải cảm nhận được ngay lập tức. Hơn nữa, còn phải phù hợp với khúc thức trong một tác phẩm âm nhạc!
Thảo Phương là một người đàn bà vất vả. Chị tài hoa và đam mê, nhưng trời không dành cho những đãi ngộ may mắn. Tôi không phải yêu thơ chị đến mức hâm mộ, nhưng mỗi lần đọc thơ chị đều thấy những câu hay, cồn cào gan ruột. Tôi nghĩ, thơ Thảo Phương là kết quả cuộc đời của chị. Thảo Phương sống thật, sống hết khát vọng. Chị chân thành trong cả sự hay lẫn sự dở. Mà ở cõi dương gian nhiều thị phi, chân thành đã là phẩm chất đáng quý lắm rồi!
Như tôi đã nói, đêm nhạc “6.0” vào tháng 11 sắp tới, không thể thiếu “Nỗi nhớ mùa đông”. Tuy nhiên, bây giờ nữ sĩ Thảo Phương không còn nữa, tôi sẽ dàn dựng “Nỗi nhớ mùa đông” như một bài thánh ca để tiễn đưa một người bạn, một nhà thơ đã khuất!
Tôi ở Hà Nội, không có điều kiện tiễn đưa Thảo Phương. Tôi gửi mấy dòng này nhớ thương chị! “Làm sao về được mùa đông”, phải không Thảo Phương?
Phú Quang
Tuesday October 21, 2008 - 07:35pm (ICT) Remove Comment
quê c… Offline Bọ quen Thảo Phương, không thân nhưng quen. Thảo Phương hay ngồi đàn đúm bia bọt với đàn ông. Nhiều khi nghĩ bụng cô này như kẻ rỗi việc, đeo lấy mấy bợm nhậu làm gì nhỉ. Sau mới hiểu TP rất cô độc. Hôm đi Sông Đà chơi, đi cả đoàn hội nghị văn trẻ 3, cô ngồi với mình ở Ks nhà sàn. Mình một chén, cô một chén cho tới say, rồi cô đọc thơ, mấy bài liền, đọc xong rồi khóc. Đó là kỉ niệm của mình với TP. Buổi chiều đi kỉ niệm 60 năm báo VN, nhắc đến NVC tựh nhiên nhớ đến TP, mấy anh em nói mãi với TP, về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy 7 giờ tối, vào mạng thì biết TP mất, sững sờ, buồn
Wednesday October 22, 2008 - 01:27am (ICT) Remove Comment
Phương Offline IM Vâng, kiếp người...
Wednesday October 22, 2008 - 11:51am (ICT) Remove Comment
benly77 Offline Chị là người hiểu chị TP nhiều lắm phải không ạ? E thích bài "Nỗi nhớ mùa đông" từ lâu, biết là phổ thơ TP, nhưng vừa rồi chị TP mất mới biết rõ về bài thơ hay đó. Đọc blog chị mới biết thêm nhiều điều về nữ sĩ tác giả bài "Không đề gửi mùa đông". Cám ơn chị nhiều. Chúc chị khỏe và hạnh phúc.
Wednesday October 22, 2008 - 12:13pm (ICT) Remove Comment
Labels: friends
0 Comments:
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home