Monday, July 13, 2009

Chuyện Anh Ðồ Xứ Nghệ

Entry for June 20, 2008
Nhận được bài thơ nầy từ ông Bùi Thụy Băng, người con trưởng của cô Thụy An đã lâu nhưng hôm nay mới đưa lên được.
Theo bản viết tay của mẹ ông để lại thì Anh giáo trẻ trong bài thơ sau nầy chính là Ðại Tướng Võ Nguyên Giáp.
Ông cũng phủ nhận hoàn toàn chuyện quan hệ tình cảm giữa cô Thụy An và ông Ðỗ Ðình Ðạo là người mà “người ta” cho là cô đã đầu độc.
Theo ông thì ngoài người chồng (mà sau nầy chung sống với em gái của vợ mình, tức dì ruột của ông) thì mẹ mình chỉ có một rung động thời mười sáu tuổi nầy thôi.
Ðưa lên đây khi Anh Ðồ Xứ Nghệ còn sống để mọi người còn có thể kiểm tra lại.
Cô Thụy An đã mất, và cùng với vài người trong nhóm Nhân Văn Giai Phẩm, cô vừa được nhà nước ‘chiêu tuyết’ trong một thông báo năm rồi.
Nhân blog của chú Tô Hải đang nhắc đến Phùng Cung và Tuân Nguyễn, tưởng cũng nên nhắc đến người phụ nữ viết văn nầy, chủ bút tờ báo Ðàn Bà Mới tại Hà Nội, từng đứng trước toà, tự móc một mắt trái để minh oan vào những năm tháng nghiệt ngã nhất của đất nước cũng như của đời bà.
Sau lời nhắc của anh Nhơn là ông VNG quê Quảng Bình, có hỏi lại gia đình bà, ông Bùi Thụy Băng cho biết sẽ gửi những trang viết tay của bà khẳng định người thầy là ông VNG, nhưng có lẽ hồi nhỏ, nghe tiếng trọ trẹ, không hỏi kỷ, cô thiếu nữ bấy giờ ngỡ rằng thầy gốc Nghệ. Ông Băng cũng cho biết thêm, ông Trần Trọng Kim có nói đến chuyện nầy trong một bài viết. (ông Bùi Kỷ là bà con bên cha ông, Bùi Băng Sơn)
Ông Băng sẽ xuất bản một cuốn sách về mẹ mình, Thụy An, cuộc đời và tác phẩm, trong năm nay. Trong đó nói rõ hơn về tám năm sống trong Hỏa Lò (1958-1965) với chuột bọ của bà. Bà cũng có một tác phẩm được giải thưởng của Anh.

Sao Lại Mùa Thu?

Chuyện Anh Ðồ Xứ Nghệ
Thụy An


Năm ấy xuân vừa mười sáu

Mộng trinh bừng nở má tơ

Môi đào cười rung mắt biếc

Xôn xao lắm ngã học trò



Tay mềm ngoan ngoan cắp sách

Nghỉ hè theo học lớp riêng

Anh giáo trẻ mà mô phạm

“Các cô phải học cho siêng”



Vâng dạ bên ngoài lấy lệ

Ra về khúc khích bảo nhau

“Khéo ghét Anh Ðồ Xứ Nghệ

Hơn mình mấy tí tuổi đầu



Ðã thế...” Một ..chương trình nghịch

Phăng phăng được thảo ra liền

Mấy cô dẩu mồm đanh đá

“Muốn siêng, anh sẽ được siêng”.



Bài học cho chừng trang rưỡi

Mà hôm anh gọi đọc bài

Lập tức thao thao bất tuyệt

Liếm mồm đọc mãi không thôi



Liên tiếp cô này cô khác

Ðọc không dứt đoạn cầm hơi

Phút ngạc nhiên rồi, anh hiểu

Run run anh giận tái môi



Lớp học tan trong tẻ lạnh

Học trò lầm lũi bước ra

Mắt anh tối sầm tức. tưởi

Thương anh có kẻ trở vô



Ðã có lời gì qua lại?

Giữa đôi thầy giáo, học trò

Thầy vốn mang thân hàn sĩ

Trò nhiều tình cảm vẩn vơ



Chỉ biết kể từ buổi ấy

Lớp riêng ghi một lý riêng.

Trò gái chanh chua đáo để

Làm thinh, anh vẫn thản nhiên

...

Lặng lẽ nhìn vào góc khuất

Long lanh đôi mắt to đen

Ðôi mắt vuốt ve an ủi:

“Binh anh có tấm lòng em”



Hai tháng, chao! đi chóng quá

Qua rồi lớp học nghỉ hè

Nhưng người kia thôi chẳng tiếc

Nhìn em mắt chẳng nỡ lìa



Quê anh xa trong Xứ Nghệ

Núi cao, sông thật là sâu

Hung hãn vọng vào tiếng bể

Hờn căm rít ngọn gió Lào



Anh mang trùng dương giận dữ

Anh mang hoang dại khô khan.

Dìu dịu mùa Thu Xứ Bắc

Dạy anh biết thú mơ màng.



Ðẹp là mắt người em gái

Nhìn vai áo rách rưng rưng

Ðẹp là bàn tay mềm mại

Ðôi khi vuốt trán nóng bừng



Em thương cảnh anh hàn sĩ

E rằng trọ học không lương

Em về kêu nài thầy mẹ

Ðể cho anh giảng bài trường



Hận quá lòng em mười sáu

Dịu sao thương những là thương

Ngây thơ em đâu có biết

Mắt anh hừng trí bốn phương



Tay run nắm hồn dân tộc

Tóc xòa vương hận non sông

Môi bẳm tai nghe rên xiết

Áo cơm đọa dưới cùm gông



...



Máu anh chẩy giòng uất hận

Anh là thù của chữ Thương

Rạt về mùa Thu Hà Nội

Sao lòng anh bỗng vương vương



Sao bỗng vui niềm trưởng giả

Ánh đèn sáng mái đầu tơ

Khô khan chàng trai Xứ Nghệ

Có chiều lại biết làm thơ.



Có chiều nhìn bàn tay trắng

Bút cầm trên giấy nhẹ đưa

Ám tả anh ngừng, quên đọc

Rằng: Em có nghĩ bao giờ



Về thăm quê anh trong đó

Ngắm nhìn Hồng Lĩnh cao cao

Hùng vĩ chín mươi chín ngọn

Khí thiêng sản xuất anh hào.”



Em cười giòn tan buồng học

“Em yêu Hà Nội mà thôi”

Lơ đãng ảo huyền cất bước

Thời gian bóng đổ u hoài



Nhưng anh vẫn chăm rèn cặp

Và em vẫn cố học hành

Rồi anh bắt đầu dẫn dắt

Dạy em khui lửa bất bình



Oán hận réo sôi lòng đất

Ðời chưa vẽ nét đan thanh

Công lý tù đầy uất uất

Miếng cơm nghẹn họng nhân sinh.



Anh mơ buổi mai nhân loại

Anh mơ cháy rực mắt sâu

Anh mơ lõm đôi gò má

Anh mơ tóc chĩu mái đầu



Ngoan ngoãn là người em gái

Cùng anh chung một mối mơ

Cùng anh chia niềm uất hận

Tương lai nhân loại hẹn hò



Ðổi thay cũng người em ấy

Mấy chiều chẳng đến học anh

Bóng vẽ lê mình gác xép

Tiếp phong thư ngỏ giật mình



“Em sắp lấy chồng, anh ạ

Mừng em, anh có gì không?”

Cười gằn, phong thư xé nhỏ

Xé tơi những ngón tay hồng.



Ghê cái mùa Thu Hà Nội

Hững hờ mấy lá vàng bay

Ru nỗi buồn câm phố vằng

Lê chân vẹt mấy gót giầy.



Em những âu vui duyên mới

Lâu lâu chợt nhớ tới anh

Môi đào nhoẻn cười hóm hỉnh:

“Hẳn là anh ấy giận mình”



Nhẩm tính thăm anh một buổi

Chần chừ nay hẹn đến mai

Riêng những tấm lòng phơi phới

Thời gian thâu vắn chẳng dài



Vun vút thoi bay cửa sổ

Mùa thu qua mấy mùa thu

Em đã con bồng con bế

Vô tình quên hết bạn xưa.



Ðể có hôm kia một buổi

Trời cuồng trút hết gió mưa

Kẻ lớn trong nhà xa vắng

Mình em nghe đổ phong ba



Anh bỗng hiện ngoài khung cửa

Xé trời tiếng sét nổ theo

Mắt cháy bừng bừng cuồng nhiệt,

Nhếch môi nửa hận nửa kiêu



Run rẩy thương lòng thiếu phụ

Phút giây bừng hiểu muộn rồi

Cúi mặt lắng nghe ân hận

Tràn dâng khóe mắt đầu môi



Anh đã nói gì anh hỡi!

Em nghe loáng thoáng mơ hồ

Tình lỡ sầu theo nửa mộng

Hẹn về toàn thắng mùa Thu



Mùa Thu mùa Thu về đây

Có người ghìm mộng trong tay

Có người mang tin chiến thắng

Ði tìm em của những ngày.



Em đã khóc rồi, em đã...

Biển dâu nào lại biển dâu

Vừa mới rụng tàn thế hệ

Ai còn “Hải thị thấn lâu”?



Thôi nhé, em về bên ấy

Mỏi rồi, chơi cuộc hú tim

Ðã rẽ đôi giòng lý tưởng

Hương xưa: ngọc đắm châu chìm



Em còn hẹn hò Hậu Kiếp

Anh không tin chuyện luân hồi

Lai sinh em chờ người đó

Kiếp này anh mộng cùng ai?



Mưa gió nấc câu tương biệt

Ai nhìn theo hút Tiêu Lang?

Ai đến bước chân luân lạc

Ai chờ nghe khúc khải hoàn.



Nguyên Quy cũng là một bút hiệu của Thụy An


Tags: | Edit Tags



Friday June 20, 2008 - 10:21pm (ICT) Edit | Delete | Permanent Link

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home