Monday, July 13, 2009

Ðêm thứ nhất:CÔ BÉ HƯỜNG TRÂM VÀ CON BÊ

Entry for June 17, 2008



Ðọc báo thấy hôm hội thảo văn học thiếu nhi có người nói chuyện nầy viết giọng người lớn quá, không hợp cho trẻ con. Mình chỉ biết là bé Su và bạn bè nó rất thích. Nhưng Su cho biết nó thích cuốn “Vì sao con ra đời hơn” .


Và cho tới bây giờ, dù đã lên đại học, tụi nó vẫn chưa già. Mình vẫn ‘cưa một mớ sừng’ được hoài, nhờ vậy. Vừa mới đóng vai con bà dì ghẻ trong cô bé lọ lem ở Bismarck, và vẫn chọc được bọn trẻ con Mỹ ở đây .. ghét.


Má kể hồi mới đẻ ra, mình không trắng như những người trong nhà, mà nâu nâu như một trái bồ quân. Nên mới có chuyện con Bê. Kỳ tới là chuyện con chó Mi Na, là con chó sanh cùng tuổi với mình.Và dĩ nhiên là nó đã chết rồi, khi đã trên mười mấy tuổi.


Sanh nhật mình tháng Tám, nhưng hôm qua chồng đã có quà sớm. Laptop cũ bị chết. Có nghĩa là phải liệng luôn, không phục hồi được. Mình không muốn mua cái mới, vì ở nhà dùng cái máy bàn nầy được rồi. Nhưng chồng nói phải sắm, để khi đi lang thang còn có cái mà gõ.


Ðược báo Cliff đã phải dời vở “Người Lạc Người” sang cho nhà hát Hát Bội rồi. Khải Thư vẫn chưa về, mình thì còn phải ở bên đây. Hôm nọ có can Cliff là nên dời ngày vì đợt này trúng mùa thi, khó tập trung sinh viên lắm. Vé mình bay ngày 20, nhưng không có gì chắc chắn hết.


Trước đây có những chuyến đi nước ngoài, khi đã ngồi trên máy bay rồi, với các diễn viên đi diễn cho mình, mình vẫn không hiểu tại sao đi được, khi bị bao nhiêu cản trở ngăn cấm từ trong trứng nước.. Chỉ có thể lý giải là do tổ nghiệp còn thương mình. Và vĩnh viễn, mình tin rằng luôn có thế giới tâm linh. Nó giúp mình sống và làm việc cho đến hôm nay.



Ðêm thứ nhất:
CÔ BÉ HƯỜNG TRÂM VÀ CON BÊ
Hường Trâm là một cô bé rất đẹp. Da nó trắng tới độ nó không dám nói chuyện với những người da hơi nâu vì nó thấy đó là những người “khác thường”. Bạn của nó tới nhà, lỡ như có màu da hơi sẫm, cứ bị nó chất vấn:

- Sao da đen dữ vậy? Bộ đi ngoài nắng cho nó đen hả? Hay là bôi lọ nghẹ vô người?.

Tóc Hường Trâm lại hơi hoe hoe vàng, uốn dợn tự nhiên thả dài tới thắt lưng của nó. Người ta kể, khi mang thai nó, má nó treo hình các thiên thần quanh giường nên mặt nó cứ trong veo như thiên thần. Môi nó đỏ hồng như hoa mười giờ. Sóng mũi thanh tú. Lông mi thì cong vút viền quanh đôi mắt tròn xoe.

Ðiều cần phải kể thêm là nhà Hường Trâm giàu lắm. Ba nó là một thương gia thường đi nhiều nước trên thế giới. Mẹ nó là một nghệ sĩ nổi tiếng. Sống giữa một thành phố mà mỗi tấc đất đều được tính bằng vàng như ở thành phố này, nhà nó được ở trong một biệt thự lớn, bao quanh bởi một sân cỏ mênh mang. Cỏ lại rất thơm, do ba nó đặt từ bên Nhật, đem về trồng.

Phải nói là Hường Trâm không thiếu một thứ gì. Áo đầm của nó xếp đầy đủ trong tủ. Ðồ chơi thì cả một nhà kho. Tất cả các kiểu búp-bê lạ trên thế giới đều có mặt ở nhà nó. Những người giúp việc trong nhà thường xếp cho nó một căn nhà nhỏ ngoài vườn mà bảy chú lùn có thể cư ngụ được, và một số áo quần để nó đóng vai Bạch Tuyết. Hường Trâm xem dự báo thời tiết trên ti-vi, thấy thác Pren, có vẻ thích, là được má nó đưa lên Ðà Lạt chơi ngay. Về đến nhà, ba nó còn nhờ người bán cây cảnh nổi tiếng nhất ở thành phố là chị Út Bông cho người tới dựng một hòn giả sơn trong vườn, nhái theo mẫu thác nước thu nhỏ lại cho nó vui.

Có đủ mọi thứ như vậy nhưng mà Hường Trâm không vui. Nó không có bạn. Má nó cưng con, hơn nữa, ba nó đang lo giấy tờ để nó đi học nước ngoài, nên họ chỉ rước thầy về nhà cho nó học cầm chừng.

Hường Trâm lại rất làm biếng ăn. Má nó cứ sợ nó ăn ít quá, sụt ký, xấu người đi nên bắt nó phải chích thuốc. Nó thù ghét bà bác sĩ tới mỗi chiều. Cả ông thầy dạy piano tới mỗi sáng cũng làm nó bực bội. Nó thấy ngán mỗi lần má nó đưa tới những buổi biểu diễn hay tiệc tùng. Ai cũng bẹo má nó, khen:

- Hường Trâm đẹp quá! Hường Trâm xinh quá!.

Tới độ nó chỉ muốn hét lên:

- Tôi không thích đẹp nữa. Tôi thích nghe mọi người nói khác đi. Tôi thích nghe chê!.

Má của Hường Trâm đi diễn, đi thâu hình, đi tập tuồng liên miên, lúc nào cũng có chuyện làm ở ngoài nhà. Ba nó cũng vắng nhà hàng tháng trời. Còn ở nhà thì tuy nhiều người giúp việc nhưng toàn là người lớn.

Ông Ba làm vườn. Chú Sáu lái xe. Bà Bếp nấu ăn. Chị Tám lo giặt ủi, chải đầu, sơn móng tay cho má nó. Nó mong cho mau tới ngày đi nước ngoài. Nhưng biết đâu bên đó chán hơn. Biết đâu mấy đứa tóc vàng , mắt xanh kia sẽ sợ nó như nó vẫn sợ những người da sậm màu.

Hôm má nó bảo còn một tháng nữa nó sẽ đi nước ngoài thì con Bê xuất hiện ở nhà nó. Bê là cháu của bà Bếp, bằng tuổi Hường Trâm. Bà Bếp xin cho nó ở tạm vài ngày. Bà khai thiệt là lâu nay Bê ở dưới Long Xuyên với má nó. Nay má nó bị ở tù, nó tìm cách lên cao nguyên tìm ba nó.

Lần đầu tiên Hường Trâm thấy một đứa có nước da nâu vàng như mật ong mà nó không thấy ghét. Nó chỉ thắc mắc về chuyện má con Bê bị ở tù. Chẳng lẽ má nó đi làm ăn cướp? Hường Trâm cũng không hiểu tại sao ba má con Bê không ở với nhau. Ngộ một cái là con Bê không có vẻ gì buồn tủi. Nó ngồi lặt rau, làm cá phụ bà Bếp mà cứ ca hát suốt ngày. Nó có bài hát kể về các loại bánh, trái cây và nhiều món ăn khác. Hường Trâm nghe mà muốn chảy nước miếng.

Suốt ba ngày nay, ngồi giặt đồ nó cũng hát, ủi đồ nó cũng hát. Kỳ cục nhất là trong lúc Hường Trâm lúc nào cũng để ý tới nó, nó lại không hề “ngó ngàng” gì tới Hường Trâm, khác hẳn bao trẻ bằng tuổi khác, gặp Hường Trâm là mê tít, cứ thích rờ tay, nắn chân. Hường Trâm bận cái áo đầm ren hồng ra lượn qua lượn lại, nó không thèm nhìn. Hường Trâm đổi bộ đồ thể thao bằng len màu hoàng yến, Bê ngó hững hờ rồi véo von hát tiếp. Hường Trâm cuối cùng chịu không nổi, phải ngoắc bà Bếp hỏi nhỏ:

- Bao giờ con nhỏ đó mới rảnh vậy bà Bếp?.

Bà Bếp lễ phép:

- Dạ, thưa cô, cô muốn sai nó cái gì thì cứ sai!.

Hường Trâm lúng túng:

- Tôi chờ nó rảnh để rủ nó chơi đồ chơi với tôi. Tôi làm Bạch Tuyết, nó làm bảy chú lùn. Tôi làm con chó “nàng đẹp”, nó làm con chó “chàng lang thang”.

Bà Bếp hiểu ra:

- À! Cô cần thì sẽ có ngay. Bê ơi! Ðể đó cho dì. Con rửa tay sạch sẽ rồi đi chơi với cô chủ.

Trong lúc con Bê đi rửa tay, Hường Trâm dòm kỹ nó hơn. Thiệt ra thì nó không xấu. Hay công bằng hơn thì phải nhận là nó cũng đẹp. Nhưng mà nó đen. Hường Trâm đi thay bộ đồ “chiến” nhất của nó mà mỗi lần nó bận, mười người đều khen đủ mười. Ðó là bộ đồ áo dài màu đỏ, quần lụa trắng và khăn vành dây màu hồng. Con Bê ngó nó cười ngất:

- Chị làm cái gì như sắm tuồng vậy? Bộ chị đóng Hai Bà Trưng hả?.

Hường Trâm hơi sượng:

- Hai Bà Trưng là cái gì?.

Tới lượt con Bê ngạc nhiên:

- Hai Bà Trưng ở trong cái tuồng có má chị đóng đó. Má chị làm Trưng Trắc. Vậy chị làm Trưng Trắc luôn đi. Ðể tui làm Trưng Nhị cho.

Nói xong Bê chạy nhanh đi mượn hai cái khăn mặt của Bà Bếp, buộc hai gút hai bên vai để giả áo dài. Bê còn lượm sợi dây chuối buộc đồ cột ngang eo làm dây thắt lưng, rồi mượn cây đũa bếp làm cây kiếm. Xong nó nói:

- Giờ chị nắm hai vai tui thiệt chặt. Tui sẽ giục ngựa đưa chị ra trận. Ðúng ra là cưỡi voi. Nhưng coi như lúc nãy mình đã bỏ voi sang qua ngựa. Chạy mau! Có dòng sông Hát kia rồi!.

Hường Trâm nắm vai con Bê, thán phục ngó nó tưởng tượng ra đang nắm cương ngựa thiệt là hay. Rồi Bê giục ngựa chạy lòng vòng. Hường Trâm hào hễn chạy theo đuối sức nhưng mà vui. Một mình con Bê đóng một tỉ vai. Có lúc nó giả bộ lính Tô Ðịnh rượt theo. Có lúc nó reo hò làm những người lính Việt theo phò hai Bà tới phút chót. Tới ngọn thác giả, Bê hô to:

- Chuẩn bị nhảy xuống sông!.

Rồi nó nhảy thiệt. Hường Trâm sợ líu cả lưỡi, quýnh cả chân khi không thấy mặt con Bê đâu. Khi Trâm chuẩn bị khóc thì Bê ngoi lên. Té ra nó biết bơi. Bê bơi nhanh qua bờ bên kia, leo lên cây cầu giả rồi cười ngất:

- Chị nhát quá, không dám nhảy xuống sông thì làm sao đóng được vai Trưng Trắc.

Sau đó, Hường Trâm rủ chơi cái gì, Bê cũng chơi ngon lành hơn. Mắt Hường Trâm cứ mở to ra thán phục. Cái con nhỏ đen thui này hay thiệt. Nó mổ bụng lục bình làm bánh mì ngon lành như người ta mổ bánh mì Như Lan nhét thịt. Bê lấy hai cây viết thụt vào nhau làm ống chích, chích vào “em bé” bằng gối ôm còn nghề hơn cả bà bác sĩ vẫn chích cho Hường Trâm mỗi chiều. Hường Trâm chẳng biết ra làm sao mà nói. Mình có cả một núi đồ chơi mà chơi không lại con nhỏ chỉ có hai tay. Ðã vậy, nó còn vô số bài hát, câu hò, điệu lý được nó đưa vào những trò chơi với nhiều giọng Bắc, Nam, Huế, Quảng.

Khi bà Bếp ra nhắc sắp tới giờ cô chủ đi tắm để chuẩn bị chích thuốc, Bê mới mang “bảo bối” của nó ra khoe với Hường Trâm. Ðó là một con gà bằng đất. Thổi vào nó kêu toe toe. Hường Trâm có thể đổi rất nhiều áo quần và đồ chơi của nó để lấy con gà nhưng Bê không chịu. Nó nói:

- Mai một chị về miền Tây, tới các bến Bắc người ta bán thiếu gì. Còn cái này của má tui bắt đưa tận tay ba tui, không được đưa cho ai hết.

Hường Trâm ức nghẹn tới cổ. Chưa ai nói không với nó. Nói gì tới mai mốt. Nó muốn bây giờ và tức thì. Nó tin nếu nó mét với má nó, má nó “lịnh” với bà Bếp, nó sẽ được con gà ngay. Nhưng nó không thèm nhờ. Nó muốn chính tay nó lấy. Nó có cảm giác, có được con gà đó nó sẽ có nhiều thứ. Sẽ ca hay và chơi giỏi như con Bê. Biết đâu con Bê đã giấu trong bụng gà bí quyết mọi trò chơi.

Nửa đêm hôm đó, Hường Trâm tìm tới chỗ ngủ của Bê. Nó định làm như chuyện cổ tích, ăn mía rồi cột tiền vô cây trả cho chủ nên ôm theo một mớ tiền. Trong góc nhà kho, con Bê ngủ ngon lành trên chiếc nệm cũ rách lòi rơm. Con gà đất được nó ôm cứng trên tay. Miệng nó cười dường như đang nằm mơ, gặp được một giấc mơ đẹp đẽ. Chắc nó đang mơ thấy ba và má nó gặp lại nhau.

Ánh trăng rọi qua cửa sổ khiến người Bê như tỏa sáng. Hường Trâm có cảm giác mặt trăng đã dệt một chiếc lưới bằng ánh sáng vô hình bao bọc lấy Bê mà Trâm không tài nào thò tay xuyên qua chiếc lưới vô hình ấy được. Hường Trâm sè sẹ đặt tiền trên một góc nệm rách rồi bỏ lên nhà trên. Dầu sao con nhỏ này cũng cho nó một ngày vui mà khó ai cho nó nữa, nhất là khi nó sẽ chẳng còn ở lại đây bao lâu nữa.

Sáng hôm sau, con Bê biến mất không để lại một dấu vết nhỏ. Tiền của Hường Trâm còn để nguyên trên chiếc nệm rách. Hỏi bà Bếp, bà nói chắc cô lộn, đêm qua con Bê đâu có ngủ lại, lúc chạng vạng tối, tôi đã gởi nó theo xe đi mất rồi.

Sau đó, Hường Trâm nói má phải kiếm cho được con gà đất. Má nó cho người đi lùng đem về cả rổ gà đất. Nhưng không cho nó thổi vì sợ dơ.

Trước khi lên máy bay, Hường Trâm đập bể tất cả những con gà nó có. Nhưng bên trong không có gì cả. Hường Trâm tin chỉ trong bụng con gà của Bê mới có cái nó cần tìm.

Sau này, trong những chuyến về thăm quê nhà, Hường Trâm vẫn có ý nhờ nhiều người tìm Bê nhưng chẳng ai biết được tông tích Bê, kể cả bà dì xa của nó là bà Bếp.

*

* *

Khi tôi kể đến đây, ngó sang thằng Su đã khép mắt, có vẻ như ngủ. Tôi cũng nhắm mắt lại, toan thiếp đi, chợt tiếng Su vang lên:

- Chuyện này hơi giống chuyện “chuột đồng và chuột thành”, con Bê là chuột đồng còn Hường Trâm là chuột thành. Vậy là con Bê về với ba má nó chớ đâu mà kiếm. Giống như con chuột đồng nói với con chuột thành: “Ở đây đồ ăn nhiều nhưng đau tim lắm. Thôi tôi về đồng ruộng của tôi, rộng rãi, tha hồ cho tôi chạy đi chơi.”.

Nằm im một lát, Su lại nói:

- Nhưng con muốn biết trong bụng con gà đất của con Bê có cái gì?.

- Con muốn có cái gì sẽ có cái đó!.

- Vậy con muốn con gà đất của con Bê bể ra. Trong đó có ba con, má con. Hay là thôi, con sẽ ôm nó ngủ như con Bê, con sẽ nằm mơ thấy ba với má con như nó đã thấy.

- Ngủ đi! Ngày mai con sẽ gặp ba má con.

Nhưng qua ngày hôm sau, ba thằng Su nhắn về là khoan đưa nó vào nhà thương.

Sáng sớm, tôi phải đưa nó đến nhà trẻ của nó. Mới bảy giờ sáng mà con đường Cách Mạng Tháng Tám, khúc chợ Hòa Hưng đã muốn kẹt xe. Thoát ra được, tôi chạy vội chạy vàng cứ sợ nhà trẻ của nó đóng cửa. Ngang qua một ngả tư đèn vàng, tôi mới nhích lên một chút là bị Su chỉnh ngay:

- Cô thắng xe lại đi. Ðèn vàng là sắp đỏ đó!.

Tôi rên rỉ:

- Trễ rồi Su ơi!.

Nó thích chí:

- Trễ cũng phải đợi. Bữa hôm trước con cũng không cho ba con chạy lúc đèn đỏ. Cô nhớ bà tiên cánh xanh hứa sẽ cho thằng người gỗ một cái huy hiệu “Lương tâm chính thức” không? Con cũng muốn có huy hiệu đó nên con không cho ai chở con được chạy lúc đèn vàng hay đèn đỏ hết.

Buổi chiều, chị Mai của tôi phải vất vả lắm mới đả thông được cho bé Su hiểu rằng nó chưa vào nhà thương được.

Buổi tối nó cũng tương đối nguôi ngoai. Sau khi đổ toàn bộ túi đồ chơi của nó xuống hồ nước của hòn non bộ trước nhà, nó phủi tay:

- Ði ngủ được rồi!.

Tôi đưa nó vào giường. Ðêm nay tôi sẽ kể cho nó nghe về chuyện một con chó tên Mi Na. Khi chết, trên mộ nó mọc lên một loài hoa.

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home