Monday, July 13, 2009

Trường Kỳ

Entry for March 28, 2009
Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình ngoài patio. Nhìn đồng hồ trên tường đã gần 1 giờ đêm. Mới từ nhà anh bạn về, ngồi nghe mấy anh bạn trẻ nói chuyện "ép phim". Thời đại nào cũng có những trò vui mà người trong cuộc chỉ thấy kỳ cục sau đó một thời gian dài! Họ tìm đủ cách để download phim, cách nén phim sao cho bạn bè nể mặt! Cũng như tôi không ngủ một thời để nghĩ cách làm sao cho cái máy nhạc trong xe mình mà mở lên thì người qua đường phải dừng chân lại! Có thể họ thán phục cái máy nhạc lớn tiếng nhất trần gian; cũng có thể họ chia buồn cùng thân mẫu tôi… đã sinh ra thằng con thiếu bình tĩnh! Tuổi trẻ là như thế đó, thương-giận tùy người còn nhớ hay quên tuổi trẻ của mình.
Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình ngoài patio. Nhìn đồng hồ trên tường đã 1 giờ đêm. Mở laptop như thói quen hơn là cần thiết vì giờ này đọc-viết đều không xong! Anh Song Thao tuốt bên Canada cho hay... Trường Kỳ mất rồi!

Đã bao lần tôi tự nhủ: Hãy bình tĩnh với chuyện sinh-tử, vì nó ngoài tiên liệu, dự đoán, ý muốn… của con người. Nhưng mỗi lần đối diện với một tin buồn- tôi mất hết lý trí. Và khi lý trí không kềm chế được thì cảm xúc buông xuôi… có những giọt nước mắt rơi cho người không biết mặt. Nghe nó sến và sên nó sắc là cái tình văn nghệ đó thôi! Tôi cách anh Trường Kỳ một khoản tuổi tác có thể làm bố-con với nhau, nhưng Văn nghệ mà, anh-em cho dễ gầy độ vui. Những người thích đùa trong trời đất thường chết sớm vì thế thái chỉ dung nước mắt thôi sao? Hành tinh này chưa đủ khổ đau nên những người làm văn hoá thường chết sớm. Trách trời thì trời ở quá cao làm sao thấu hiểu, dưới trần gian có thằng say còn biết đắng cay nên vội tìm đến đây để bày tỏ đôi lời… như Uùt Trà Oân hát khi xưa.

Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình ngoài patio. Nhìn đồng hồ trên tường đã qua 1 giờ đêm. Quen dần với cái tin khó thương và khó trách người báo tin. Anh Song Thao lớn tuổi rồi nên trong message báo tin Trường Kỳ thăng không kèm câu chửi ông trời. Trời sinh ra cho thiên hạ chửi, khi tự thấy mình ngang hàng thì mới thôi. Tôi chưa gặp Trường kỳ bao giờ và không bao giờ gặp trên mặt đất này. Tôi chỉ gặp anh qua những bài viết về văn nghệ sĩ. Những lúc ngồi edit bài của Trường Kỳ, tôi nóng giận lê thê, bực tức nương tay cho những tên tiểu tử mới ra lò-coi trời bằng vung. Giờ đây tôi mới hiểu, cái uy danh của Trường Kỳ xây dựng bằng mồ hôi nước mắt để che chở đàn em. Trong đàn em khôn lớn sẽ có đứa nên người có đứa… nhưng tư cách đàn anh - muốn hay không cũng nước chảy xuôi.

Sao tôi lại hiểu anh quá muộn màng.

Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình ngoài patio. Nhìn đồng hồ trên tường đã hết 1 giờ đêm. Giờ thứ hai của ngày mới có nghĩa gì? Ngày mai, thật ra vài tiếng nữa, bước chân vô toà soạn với đầu hồn thiếu ngủ - cũng phải làn trang Phân Ưu cho ra hồn. Ghi tên ai trong trang Phân Ưu cho những anh em chưa đi chầu trời đừng trách "mày quên anh; quên tao…" quên cái máu gì! Tôi sẽ ghi: Văn, Nhạc, Thi sỹ hải ngoại… cho đúng tầm mức quan hệ của Trường Kỳ. Tôi sẽ nhờ họa sĩ Bảo Huân họa bức chân dung người quá vãng để nói lên sự thương mến, thương tiếc… muộn màng vớt vát đó thôi. Đời sống và con người bây giờ chó chết thế đó!

Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình ngoài patio. Nhìn đồng hồ trên tường đã hết gọi là đêm. Nhìn cuốn báo từ nhà in mới về chiều nay. Anh em vất vả cho báo vô toà soạn vì trời mưa. Hoạ sĩ Bảo Huân kéo áo lau mưa từng trang bìa. Nhật Hoàng bỏ ngôi vua nước Nhật từ hồi làm báo theo tiếng gọi con tim - suýt soa từng tờ báo ướt mưa… Những ai dính tới con chữ đều… khùng! Cái khùng dễ thương chỉ có người khùng hiểu! Những kẻ giả khùng không hiểu nghễ thuật đâu! Tình yêu không đến từ lý trí và không đếm bằn máy đến tiền được đâu.

Tôi ngồi xuống cái ghế quen thuộc của mình ngoài patio. Nhìn đồng hồ trên tường đã hết mưa đêm. Lật từng trang báo - thề - không màng khiến khuyết sẽ bị khiển trách trong cuộc họp đầu tuần. Tôi đọc trang thơ Luân Hoán. Cô kỹ thuật layout rất đúng dặn dò! Một trang cho trang trọng, backgroud đẹp cho xứng đáng những dòng thơ tiễn biệt bạn bè của nhà thơ xứ Quảng. Tôi đọc bút ký "Kỳ" của Song Thao, thói quen một chữ của ông trùm phiếm thì vật đổi sao dời cũng kiệm lời tựa để rộng bàn về sau. Có lẽ còn bàng hoàng, xót xa khi hạ bút nên bài phiếm này là bài ngắn nhất nhưng hay nhất của anh Song Thao. Phiếm chuyện thiên hạ sự thường có nhiều điều để phiếm nhưng phiếm về người bạn mới nằm xuống - chỉ có một nỗi đau cô đọng thành lời. Tôi xem lại những hình ảnh Nam Lộc gởi kèn nước mắt… "Tùy em sử dụng, những hình ảnh anh còn giữ được…" Có lẽ những hình ảnh liên quan đến Trường Kỳ mà anh Nam Lộc còn giữ được không phải là những bức ảnh trắng đen đã úa thời gian mà là những thân tình ẩn tàng trong xúc động khi nghe tin dữ. Những con chữ hoảng hốt báo tin đi - tôi nghĩ đến nỗi buồn ở lại trong lòng Nam Lộc về tin Trường Kỳ giã biệt chúng ta… Tôi xem trang Phân Ưu đúng ý vừa lòng mình. Giọt nước mắt hạnh phúc đã khô khi bể đời không còn chỗ chứa!

Tôi ngồi đó! Cái ghế quen thuộc của mình. Cảm ơn những bạn bè còn sống đã cho tôi cơ hội được thể hiện tấm lòng với người đã khuất mà tiểu sử, sự nghiệp của anh đã có quá nhiều người nhắc lại. Với tôi, có lẽ cái nhắc lại của anh Nguyễn Xuân Nam trên Cali today đậm đà tình bạn hữu. Những câu văn ngắn của anh Nam Lộc gởi bạn bè văn nghệ bốn phương mà diễn giãi lại cần tới cả một tầm lòng… tôi không biết viết tiếp.

Tôi ngồi đó! Nhìn ký hoạ của hoạ sĩ Bảo Huân trên trang Phân Ưu. Trường Kỳ như đang nhậu tình thân bạn bè, anh em bốn phương trời… mỗi người như thi triển hết tấm lòng với một người đã sống hết một đời cho văn nghệ. Vĩnh biệt anh Trường Kỳ một ngày tháng ba, những giọt mưa xuân mùa sau lại nở ra nỗi nhớ về tài hoa và cống hiến của con người chung thủy với tiếng hát lời ca một đời.


- Phan


Vịn


trời vừa có chút nắng lên

lòng phơi phới đón dáng em trở về

mở nắp viết ngồi mân mê

định vịn đọt nắng để đề thơ chơi


thơ tình, thơ thẩn khơi khơi

lâu ngày trốn biệt đâu rồi, không ra

từ sớm mai tới chiều tà

vẫn nguyên trang giấy nhạt nhòa khói sương


buồn buồn lưng ngã xuống giường

chợt Song Thao gọi như tuồng hụt hơi

bàng hoàng với chuyện trên trời

rớt ngang thân thể bỗng ngồi bật lên


làm sao tin, chuyện khó tin

nhưng mà có thật không tin sao đành


cái thằng bạn, gã lữ hành

quanh năm suốt tháng vẫn hành bốn phương

mới vừa ghé tạt quê hương

lại qua bắc mỹ góp hương với đời

góp tài cho mọi sân chơi

với tâm nguyện thấy cuộc đời đẹp hơn


đời đang vui sao dỗi hờn

buông cương xuống ngựa bồn chồn chuyện chi

tại sao vậy hả, Trường Kỳ

chưa chào ai đã vội đi bất ngờ

cặp mắt dù vốn tỉnh bơ

ta tin phút cuối vẫn chờ đợi ai

nụ tình chưa nhạt chưa phai

sao không chờ giọt sương mai lót lòng


bạn đi thanh thản như không

mà sao ta thấy mênh mông nỗi buồn

bài thơ vịn nắng không suông

xấu hổ vịn bạn đi luôn mấy dòng


chẳng thơ nào đủ trổ bông

có thương tiếc cũng lòng vòng bấy nhiêu

đời ta cũng đã xế chiều

nhưng lòng còn rộng ít nhiều luống hoa

ta xin phép được mở ra

làm cái huyệt mộ thiết tha bạn nằm


Kỳ ơi, tâm sống cùng tâm

tại sao nước mắt đôi dòng rưng rưng ...


Luân Hoán - 11h, 23-3-2009
Tags: truongky | Edit Tags



Saturday March 28, 2009 - 09:19am (ICT) Edit | Delete

Next Post: Entry for April 01, 2009

Comments(1 total) Post a Commentminh Offline khong biet co phai dua tren chuyen that hay khong - nhung doc bai viet nay tu dung em cam thay co the dung thanh mot vo kich hay, ma la dang kich the nghiem ay!

Saturday March 28, 2009 - 10:23am (EDT) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home