Entry for February 10, 2008 Mot vo co Thanh Phuong dong, cung do toi va Vu Minh viet. Tiec la canh Sau nay fai thay doi nhieu. Anh Nhat Chieu coi xong, cung noi cai canh Sau nay thieu thieu mot cai gi do. Khi nghe ke ban goc, anh noi, dung la fai nhu vay CẢNH SÁU (Phủ Quan chuẩn bị đám cưới cho Bạch Bích và Bợm. Bùi và Béo đang làm những việc của bọn nô dịch như lau chùi sàn nhà. Bà Bùng ăn bận đẹp nhưng rườm rà với nhiều hoa lá bước vào bị hai tên quát nạt đưổi ra.) Bùng: Lẳng lặng mà nghe đám cưới vui, Nhắn với cô dâu chớ có đui, Bùi: Con mụ Bùng kia biến ngay, mụ để lại vết chân khùng in trên nền cẩm thạch thì thân ta sẽ bị roi vọt. Bùng: Mẹ mình không lạy, lạy chi ai. Ðừng ở đây lâu kẻo vạ tai. Béo: Mà trước khi hai ta ta bị, ta cái mà sẽ cho mụ bị.( rượt cho bà Bùng bỏ chạy) Bùi: Lau xong nơi này, tao còn phải ra chuồng heo chăn heo thay cho lão Bờm hôm nay lão được làm cha của chú rể. Béo: Còn tao phải rửa chân cái mà đấm bóp cho chú rể. Bùi: Cha vợ nó nằm liệt rồi nên tuy lát nữa mới cưới mà hổm rày Bợm đã làm thay hết như một ông Quan Huyện thiệt. Bợm: Sao dám kêu tên tộc ổng ra, coi cái mà chừng bị đòn. Bùi: Tao khẳng định lần nữa, thất bại lớn nhất của đời tao là đi chung với mày nên bị cái xui của mày nó trào qua tao. Béo: Tao cũng khẳng định lần nữa là từ nhỏ tới lớn hai chữ cái mà Thành Công ít cười với tao. Ai ngu rũ tao làm chung rán chịu! Bùi: Cha tao lâu nay rất mong tao hơn ổng cho nhà có phúc thì giờ hơn đó cho ổng vừa lòng. Ổng đang bị dân đặt vè bêu xấu kể tội khắp nơi.. Béo: Nhà tao cái mà cũng y như vậy. Bùi: Ổng còn có nguy cơ bị dưa ra xử án mà của cải tao vác thua độ hết rồi không có tiền chạy án Béo: Y cái mà vậy! (Nguyệt và Thiên trong trang phục phù dâu và phù rể tới) Bùi: Cô dâu , chú rể tới kìa, làm đi kẻo bị roi. Béo: Sợ cái mà gì? Thiên: Tụi này mới là phù dâu với phù rể thôi! Nguyệt: Chú rể Bợm nhờ chúng tôi tới hỏi hai người nè: Hai người có muốn được phóng thích tự do hôn? Thiên: Nếu vậy thì hai người phải tự nghĩ ra hình phạt và các tự sĩ nhục nào đó cho thiệt là thú vị thì sẽ được tự do. (Mụ Bùng ló vào lần nữa) Bùng: Ðám cưới xuân ta chúc mấy lời, Ðừng quên gốc nước vốn từ dân. Giúp cho nhỏ lớn người trong nước, Sao được cho ra cái giống người! (Bùi và Béo lại đẩy bà đi. Nguyệt thì phân vân) Nguyệt: Hồi sáng tới giờ bà này tập cho trẻ con mấy câu thơ này chúng nó hát om trời, em phải cho kẹo cho chúng đi xa đám cưới. Thiên: Có lẽ mình phải báo cho anh Bợm biết. Nhưng lời thơ hay quá chứ! Nguyệt: Anh thích không? Em đã thuộc rồi. (Nguyệt và Thiên đi vào. Bùi và Béo ngưng lại ngồi suy nghĩ) Bùi: Hành phạt nào thú vị nhất bây giờ? Cái đầu ta chưa nghĩ ra, hồi đó mình còn có thằng Bợm để hỏi. Tiếng bà Bùng: Rước ta vào ta bày cho. (Béo ra hiệu cho Bùi ra kiệu bà vào. Phú Cô cũng đã vào đó để nghe) Bùng: Chặt tre, tước sạch vỏ xanh, Lột truồng, tuột xuống cho đành xước da. Béo: Oi, ghê quá, chắc chết cái mà sướng hơn? Bùng: Chồng ta cũng bị cho chết kiểu đó. Bùi: Còn cách nào tự sĩ nhục hay nhất! Bùng: Phế thãi ra các lỗ trôn, Bắt nhét vô lại miệng hôn tức thì. (Bùng thấy Phú Cô) Bùng: Chồng ta và người yêu của bà cũng bị sĩ nhục theo kiểu đó nhưng họ đã chọn cái chết. Phú Cô: Hai tên kia ra nhà sau gặp ông Bờm phân công việc. (Bùi và Béo đang ói vội đi ra) Phú Cô: Bà là ai mà ngày vui của cháu ta và con nuôi của bạn bà mà tới buông những lời xằng bậy. Nghe nói bà điên ban ngày, tỉnh ban đêm mà đã sắp đêm rồi. Bùng: Cái vòng danh lợi cong cong, Kẻ hòng ra khỏi, người mong bước vào. (Bạch Bích và Bợm tới) Bợm: Xin lỗi vì quên đưa thiệp cưới mời người bạn thân của cha nuôi ta nhưng đó không phải là lý do để bà tới đây quấy rối. Bùng: Sự đời nghĩ cũng nực cười, Một con cá lội, mấy người buông câu. B. Bích: Bà ơi, hãy tỉnh lại mà dự đám cưới của con. Bùng: Phải chi lên ngược trên trời, Mượn gươm Hoàng Ðế giết người bạc ân. Bợm: Trong ngày vui này mà dám đến đây cái mà nói cạnh nói khóe ta sao? Ðuổi mụ khùng này ra ngay. (Bờm chạy tới) Bờm: Xin lỗi bà vì tôi chỉ dạy được con khi nó còn thất thế nhưng chưa biết cách kìm chế con khi nó có quyền bính trong tay. (Bùi và Béo vào kéo bà Bùng đi) Bùng: Tai nó bắt đầu điếc, mắt nó bắt đầu mờ và nó nói năng cũng bắt đầu lập cà lập cập. Chỉ có một phương thuốc thần kỳ cho con ông mở mắt ra thôi! Hãy cho nó biết toàn bộ sự thật. (Trước khi bị lôi đi, bà Bùng ngâm lại những câu thơ) Bùng: Lẳng lặng mà nghe đám cưới vui, Nhắn với cô dâu chớ có đui, Phú Cô: Tôi lạy bà, để cho chúng nó cưới nhau xong đã! Bùng: Mẹ mình không lạy, lạy chi ai. Ðừng ở đây lâu kẻo vạ tai. B.Bích: Huynh ơi, muội thấy có cái gì đó lay động tim mình trong tiếng ngâm xé tim của bà ấy. (Khi bà Bùng đi rồi, tất cả yên lặng, bỗng có tiếng hát của nhóm “Trăng Mây” vẳng vào) Tiếng Vân, Nguyệt, Phương, Thiên: Ðám cưới xuân ta chúc mấy lời, Ðừng quên gốc nước vốn từ dân. Giúp cho nhỏ lớn người trong nước, Sao được cho ra cái giống người! Bợm: Lại lôi đám cưới ta ra mà hát ghẹo à, lôi tất cả ra phạt trượng. B.Bích: Huynh điên rồi sao? Ðó là gánh hát rong đến đây hát giúp vui cho đám cưới của ta và là những người bạn rất thân thiết của huynh. Trong đó hai người sẽ làm phù dâu và phù rễ. Bợm: Nhưng họ chế lời thơ này của một thi sĩ phản loạn nỗi tiếng và đã bị xử tử vì những vần thơ đó. Không, ta không quen biết với những kẻ ngâm thơ này. Hãy trừng phạt cho họ câm miệng lại. (Bùi và Béo đưa Vân, Nguyệt, Phương, Thiên vào) Bùi : Tụi em đã nghĩ ra một những hình phạt và cách tự sĩ nhục hay nhất rồi. Béo: Lột truồng ôm cái mà tre tước vỏ, ói, nhổ ra cái mà liếm lại. Bùi: Vậy tụi em được tự do chưa? Bợm: Ðược, sao khi các ngươi bắt được bốn người này làm những chuyện đó. (Ðích thân Bợm lấy khăn bịt miệng cả bốn người sau khi mỗi người nói một câu.) Vân: Không có chúng tôi, anh không là gì hết. Nguyệt: Sao nhanh quá vậy Bợm, vừa mới hôm qua?. Phương: Anh có thể cấm nhưng không ngăn được. Thiên: Nghe kìa! (Tám câu được cất lên bằng tiếng trẻ con vẳng tới khiến Bợm điên loạn.) Bợm: Giam hết vào ngục thất về tội phát tán lời phản nghịch chờ giải về triều. (Bùi và Béo đem bốn người đó đi. Bạch Bích ngồi khóc.) B.Bích: Ngày hôm nay có còn là ngày vui không? Khi cha đã lộ ra là người tiếp tay cho bọn quan đầu triều làm bao chuyện ác; khi chồng sắp cưới lại biến đổi không ngờ? Bợm: Ai thê ơi, phải có quyền trong tay, mình mới tạo được những thay đổi lớn lao. Bờm: Nhiều người khi tay trắng cũng nói như con, nhưng quyền lực như con dao hai cạnh, không dùng quen sẽ dễ dứt tay mình lẫn người thân. Phú Cô: Không ai nói được để chửa bệnh mới phát của chú rể, phải không? Vậy để tôi nói đây. Người hàn sĩ sáng tác những vần thơ ấy cách đây hơn hai mươi năm đã bị bao nhiêu nhục hình và treo ngược trên cành đa và đánh đến khô cả máu chính là cha của ngươi đó Bợm ơi! Bợm: (hét lên) Vọng ngôn! Nói láo! Phú Cô: Ngươi nhìn ta không tin à? Hôm nọ khi anh ta quất roi vào lưng ngươi, ta suýt ngất đi khi thấy hình xâm con chim đại bàng tung cánh khắc trên lưng. Ta còn biết trước ngực ngươi, chỗ gần tim còn xâm hình nghiên bút màu son. Bợm: Ai là người xâm những hình đó vào người tôi? Ðó là câu hỏi tôi trăn trở mãi nhưng không người giải đáp?! Bờm: Ðó là ước mơ của cha ruột con khi ông chưa biết sẽ có con trên đời. Hàn sĩ Huyết Bút, cha con và dũng sĩ Phụng Hoàng là bạn tâm giao. Ta chỉ là tên tiểu đồng giúp họ mài kiếm hay mài mực khi bầu nhiệt huyết trào ra ngững câu thơ đau đời hay đường kiếm sắc. Ta cũng là người giúp lan truyền khắp dân gian và đặc biệt các gánh hát những câu thơ đầy máu lệ mà bọn tham quan luôn cho là bạo loạn chỉ vì nó quá thật. Bợm: Ai trong hai người ấy đã rạch vào da thịt tôi những vết xâm định mệnh? Ai? Bờm: Lén chôn cất cha con và cái thân thể mất đầu của dũng sĩ Phụng Hoàng xong, ta tìm cách cướp con về và thực hiện ước muốn của cha con. Bợm: Nhưng sao người đàn bà có nguồn gốc cao sang này cũng biết? Bờm: Ðơn giản vì bà ấy chính là mẹ ruột của con. Hôm con bị mấy roi, bà chết đi sống lại mấy lần con không thấy hay sao? (đứng chết lặng trước sự thật này) B.Bích: (gạt nước mắt, cười vui) Muội rất mong những điều này là sự thật. Từ ngày huynh có quyền và biến đổi tâm tính, muội vô cùng sợ cái ngày chính thức làm hiền thê của huynh. Hãy tuyên bố với mọi người, hủy bỏ đám cưới! Hoặc ai kiếm ngay một cô dâu khác cho huynh, muội phải rời bỏ chốn này. Bợm: Bạch Bích, đừng bỏ ta! Cũng đừng hủy hôn. Không có muội sao huynh sống được? B.Bích: Chúng ta là anh chị em cô cậu và chỉ heo, trâu, gà, chó mới lấy nhau khi bà con như vậy. Bợm: (điên cuồng khi thấy Bạch Bích bỏ đi) Người đâu, chặn các ngã đường không cho cô dâu bỏ đi trước giờ cử hành hôn lễ như thế này. Bạch Bích, đừng tin lời những kẻ lừa đảo này. Không, ta không có cha, không có mẹ, không có ai cả, ta như Tôn Ngộ Không do đất nứt sinh ra. Nếu thật có mẹ cha, họ không thể để ta sống gốc đa ăn cơm thừa gạo nhặt trong lúc họ ở chốn quyền quý cao sang? (Phú Cô quỵ xuống. Bờm đỡ lấy) Bờm: Nghịch tử! Ông Bợm! Cứ cho là ông từ đất nẻ chui lên, nhưng ông không chối được chuyện ông có một người cha nuôi trên hai mươi năm giả dại nuôi con để ông có vóc hình ngày nay. Phải ông ở gốc đa nhưng nhà dột có cha che, ta khùng nhưng luôn biết chỗ khô con nằm chỗ dột phần cha; ta làm người chăn heo, làm thằng Mõ, miếng ăn đôi lúc nhặt thừa nhưng bụng đói phần mình, no ấm phần con. Còn mẹ ông thì tiếng gác tía lầu son nhưng từ khi cha ngươi chết, lạc con, bà chay tịnh muối dưa, trong cái lồng son kia bà vẫn lén ra phụ giúp ta chăm lũ heo hằng ngày với lời nguyện đất trời cho ngày đoàn tụ. Giờ ngày gặp con laiỳ bị con chối mẹ như vầy, ngày sanh mi ra thà bà bóp mũi, ngày lão Phú Ung bắt bà liệng mi vào ổ kiến đỏ thà ta đừng nhặt mi về. (liệng ra con dao) Mi không nhận và oán hận những vết xâm kia thì lột ra mà trả lại hai đấng sanh thành và người dưỡng dục là ta. (Bợm quỵ xuống từ từ. Bà Bùng từ ngoài nhào vô đỡ nó.) Bờm: Người đàn bà ngày điên, đêm tỉnh này cũng đã mấy lần liều chết cùng ta giữ ngươi khi bọn nhà việc trong làng muốn cướp ngươi về để nuôi mi thành tên tôi tớ toàn tòng. Ngươi sống thêm mấy kiếp cũng không trả hết ân nghĩa của những người sống trong cảnh khùng điên đầy cứt heo máu người để cho mi một quà tặng quý báo là sự tự do. Bùng: Trèo lên cây khế nữa ngày, Ai làm chua xót lòng mày, khế ơi! Bợm: (thấy Bờm khóc) Hồi nhỏ con làm sai cha thường đánh con rồi sau đó cha khóc, giờ cha chưa đánh roi nào sao đã khóc rồi. Người đâu, đưa ngay ra đây con roi cá đuối cho cha ta. (Lính đem roi ra, Bờm nằm xấp cho cha nuôi đánh) Bờm: Sao không lo áp dụng giấc mơ khi ngươi còn hàn vi, lúc đó ngươi chỉ trăn trở cách giúp dân bớt nghèo, nước bớt nhược?. Roi này cho tội đó. (đánh roi thứ nhất) Là người với nhau mà chỉ chực xâu xé báo thù, oán oán chập chùng đó bao giờ mới dứt? Sao không học từ thú dữ, chưa bao giờ chúng ăn thịt đồng loài. Quyền vừa nắm trong tay đã vội nghĩ cách đầy đoạ sĩ nhục người! (đánh roi thứ hai rồi quẳng roi thở dốc. Bợm khóc nức nở ôm cha.) Bờm: Oan ức chi mi còn khóc? Bợm: Con khóc vì ngày xưa tay cha đánh con còn mạnh, nay cha đánh nhẹ hều cho thấy sức cha đã yếu lắm rồi. Con hứa từ đây sẽ “ Mỗi đêm mỗi thắp đèn trời, Cầu cho cha mẹ sống đời với con.” Con xin lỗi dưỡng phụ, con xin lỗi mẹ! Phú Cô (đỡ Bợm khi thấy Bợm toan quỳ xuống) Ðứng lên đi con! (với Bạch Bích) Thật ra chúng con sống với nhau cũng được vì Bạch Bích có phải là con của Phú Ung đâu? Bợm: Con cám ơn mẹ biết bao về sự thật này. B.Bích: Vậy con là con của ai, của ai? Nhưng là con của ai nữa, muội cũng từ chối làm cô dâu của huynh. Cô cô ơi, cô đã nói ngày xưa Cô cô chỉ dám làm một cuộc nổi loạn nửa vời. Tới đời con phải khác. Con không còn yêu người đang đứng trước mặt con, là một phiên bản độc ác hơn của người mà hai mươi năm nay con cứ ngở là cha. Ðau đớn lẫn nhục nhã khi có một người cha như vậy hai mươi năm nay như vậy đủ rồi. Cho con đi tìm người yêu cũ nằm ngoài đống rơm thổi sáo, lấy mây gió làm nhà, lấy niềm vui của dân nghèo là lẽ sống. Phú Cô: Con nói hay y như Hàn sĩ Huyết Bút, người cha bị chết treo của Bợm. Bùng: Cùng dũng sĩ Phụng Hoàng, người chồng bị chém treo ngành của ta!. Bờm: (chỉ bà Bùng) Mẹ con đó! Hãy đến nhận mẹ đi. Bùng: (thấy Bạch Bích còn ngần ngại) Ông Bờm đùa đó tiểu thư , Ta lang thang chốn lều hư hoá khùng. Bờm: Ðừng sợ và chối bỏ con khi chính tai bà vừa nghe con gái nói ra những lời nhơn nghĩa. Con không biết có những lần quan cho kiệu con đi ngang nhà lồng chợ, bà đã gồng mình chịu bao côn trượng chỉ để chui qua bao hàng rào lính gát rồi cất tiếng hát ru con vang thấu tận kiệu cao. Bùng: (hát ru) À Ơi! Cóc nghiến răng còn động lòng trời, Sao con chẳng tưởng những lời mẹ ru? Ạ ời! Nước lên khỏi bực tràn bờ, Thương thời nói vậy, biết chờ đặng không. Ðặng không mẹ cũng gắng công, Chừng nào con, mẹ trùng phùng sẽ hay. Bờm: Mẹ già ở chốn lều tranh, B.Bích: Ðói no chẳng biết, rách lành chẳng hay. Mẹ ơi, một linh cảm cho con thấy chốn lầu son gác tía này chẳng phải là chổ của con. Con lớn lên thiếu tiếng hát ru, thấy châu ngọc mình đeo thua đá sạn. Ðược giả trang ra chốn dân gian, con thấy trẻ đói mà xót như đó là em ruột của con, thấy những phụ nữ vất vả ngâm người trong bùn lại bị quan quyền dùng làm đồ chơi rẻ rúng, con đau như chuyện của mẹ, cô, dì hay chị ruột của mình. Mỗi lần thấy mẹ lang thang hát hò, bứt hoa liệng vào kiệu cho con rồi bị lính hất hủi đuổi xua, dường như có ai bóp nát trái tim nhỏ bé của con. Từ đây không quyền lực nào chia rẻ được mẹ con ta, ngoài cái chết. (Bạch Bích đến ôm bà) B.Bích: Xin hãy đưa con đi! Bờm: Ðừng hỏi gì đến người đàn ông nào góp phần sanh ra con. Bà ấy không biết là ai đâu. An tru di cho người cầm đầu cuộc khởi binh là chồng bà xong, Phú Ung không giết riêng bà mà cho bà uống thuốc mê để dâng bà cho bọn quan cao cấp hơn khi triều đình cử chúng xuống thanh tra những tội ác của Phú Ung mà không ngờ rằng bọn chúng cùng một giuộc với nhau. Bùng: (đứng hát khe khẻ, những câu hát ru con) Rắn đứt đầu, rắn sầu không chạy, Chim đứt cánh, chim chẳng biết bay, Phú Cô: (đến chỉnh sửa áo quần cho bà Bùng) Từ ngày anh xa con bạn đến nay, Cơm ăn chẳng đặng, áo cài hở bâu.. Bờm: Thấy bà điên dại lại cấn bầu, Phú Ung cho người mang đi hạ sát nhưng chúng ta đã tráo chiếc lưỡi trâu đem ve. Phận bà trôi nỗi thành bà khùng sống và ngủ ngoài thớt chợ. Sợ án tru di cha con còn truy bức đến con, thấy Phú Cô cũng gần điên khi không còn Bợm, ta đành chuyễn con vào dinh cho nhà họ Phú nuôi giùm. Bợm: Còn tôi? Tôi phải sống sao đây, các người ơi?! Bờm: Hãy báo thù cho cha ruột!. Hãy làm cho những vầng thơ cấm của ông và cũng là nổi khát khao của dân, thành tiếng gió ngoài cánh đồng, khắp lũy tre xanh; dù ở núi cao, rừng sâu, biển rộng mọi người cũng nghe được lời gió hát. Phú Cô: Và đừng bao giờ dựa theo người mẹ chỉ dám khởi loạn nửa vời này. Bờm: Cô cô à, đừng nói vậy, hôm nọ nếu không có bà cho sơ đồ thì toàn bộ manh mối cùng danh sách của bọn gian thần sẽ bị Phú Ung hủy mất. Phú Cô: Phu nhân của dũng sĩ Phụng Hoàng còn biết con của mình là ai. Phần ta bị cuớp con bắt liệng vào vùng kiến lửa, đặt trên miệng giếng. Bờm: Lúc ấy bà Bùng cỡi áo bôi mở vào người để kiến chạy sang bà. Bùng: Còn ông Bờm đã mai phục trong lòng giếng cạn để chụp ngay đứa bé. Rồi khi con rơi xuống giếng sâu, ta hôn mê bất tỉnh. Sữa mẹ tràn với máu đào, Mấy phen toan chết, nghẹn ngào mơ con. Chắp tay nguyện một lòng son, Ðổi phần thọ mẹ cho con sống đời. Bao giờ gặp lại ơn trời, Theo cha cho trọn một lời Tiết Trinh. (Phú Cô chắp tay xá trời rồi bất thình lình Cô Cô rút con dao dấu vào người, giơ cao để đâm vào cổ họng. Mọi người đầu bất ngờ, trừ Bờm dường như đoán trước điều nay nên chụp lấy và bẻ nhanh cổ tay bà) Bờm: Con đã ngoan rồi, nhưng nó vẫn luôn cần có mẹ bên cạnh để chỉ dạy. Ðó mới chính là Phẩm Tiết với những anh hồn đã hy sinh.. Bợm: Mẹ ơi! Con như hòn đá mồ côi, Ra đời nhờ mẹ, đứng ngồi nhờ ai. Làm người không thể sống sai, Từ đây con nguyện hai vai báo từ. (đập đầu binh binh xuống đất, quỳ lạy Phú Cô, ông Bờm và Bà Bùng rồi đứng lên ra lệnh) Bợm: Thả các phạm nhân ra và hủy bỏ hôn.. Bờm: Con định làm gì? Thất hẹn với dân mình khi ta đi khắp nơi lê thân Mỏ của ta để rao mời lễ cưới hai đứa rồi à. Bợm: Lễ cưới không thành khi cô dâu không muốn dự. Bùng: Huyết Bút kết nghĩa Phụng Hoàng, Nguyền cho hai họ kết choàng suôi gia. Bờm: Có gì đâu, nó không thể làm cô dâu ở một nơi mà hai người cha chúng bây đã bị tuyên án tử. B. Bích: Hơn nữa, mẹ của anh đau đớn ngậm hờn nơi chốn này bao nhiêu năm tháng qua cũng đã đủ hạn đọa đầy rồi. Phú Cô: Tại sao chúng ta không về gốc đa, nơi còn vương linh khí và anh hồn của hai người cha yêu dân thương nước? Nơi dưỡng phụ Bờm đã nuôi con Bợm lớn lên. Bờm: Chúng ta còn phải mau tránh khỏi nơi này vì triều đình đang cho quan về đây thanh sát từ những chứng cứ do Bợm chuyển về. Ta ở đây lâu không lợi. Tất cả: Mình đi đi, về chỗ của mình! (Họ cùng rời nơi đó tiến về gốc đa làng. Nơi đó dân làng đã chuẩn bị cho đám cưới với hoa chăng lá kết. Gánh hát rong “Trăng Mây” có đủ mặt hát mừng trước khi cô dâu và chú rể làm lễ bái thiên địa thành phu phụ chứ không phải chỉ huynh đệ như trước đây. Khắp nơi vang lên tiếng hát và lời bàn tán của mọi người về nhan sắc cô dâu và tài năng của chú rể) Bài hát: Về gốc đa xưa, ông bà vẫn sống, Chân trần, tay trơn, trái tim trong trắng. Khúc hát dân gian, gió mây lồng lộng. Sen trúc làm nhà, trăng sáng dòng sông Dinh thự lớn, quan quyền chuyền rượu máu, Túp lều con, nước mắt trộn cơm thừa, Chúng cá độ bằng thịt, xương cốt nhục, Chúng cười đùa bàn tiệc, thịt trẻ con. Xin đừng buồn nếu ngày Xuân hoa thắm, Anh lang thang nơi điếm cỏ cầu sương. Ðể lo chuyện vá trời lấp biển, Cho dân mình bớt đau, nhục, oan khiên. Anh vẫn bên em, gió hôn môi thắm. Vẫn bên em, khi trước ngõ Xuân về, Trẻ thơ cười, là lời thơ anh tặng, Dù hồn anh, theo mây trắng trôi xa. Về gốc đa xưa, ông bà vẫn sống, Chân trần, tay trơn, trái tim trong trắng. Khúc hát dân gian, gió mây lồng lộng. Sen trúc làm nhà, trăng sáng dòng sông (Ðám rước dâu tiến vào. Ði đầu là Bờm với Phú Cô và Bà Bùng hai bên tả hữu của ông, kế đó là cô dâu Bạch Bích và chú rể Bờm. Nhiều người dân làng diện áo quần đẹp xênh xang. Lân rồng múa chào. Họ đi trên nền pháo nổ và lời trẻ đọc to vang các câu thơ của những người nổi loạn đã chết.) HET 02/11/2006. Tags: bomdautocanhsau Edit Tags Sunday February 10, 2008 - 10:59pm (ICT) Edit Delete Next Post: Entry for February 11, 2008 Previous Post: Entry for February 09, 2008 Comments(3 total) Post a Comment NoName Online Now Cua DoDuySài Gòn, ngày của Phương... Mùng ba, tiễn Phương đi, trong ấm áp. Trước khi về quê, em có tự nói rằng Phương dạo này đến độ chính, phủ sóng màn ảnh truyền hình, tiền đóng phim để dành chắc cũng đủ để mua nhà Phú Mỹ Hưng đến nơi. Em bắt đầu có máu ganh tỵ, vì trên đường lập nghiệp của những kẻ tha phương, Phương đã có một cái đích thật vinh quang. Phương đã làm được điều mà bao nhiêu người khác không làm được. Có thể nhiều người tiếc cho anh. Nhưng em thì không. Em cho rằng như thế là viên mãn. Anh đã dừng lại ở đỉnh cao và sẽ mãi mãi ở đó. Mãi mãi. Ai cũng có hồi kết của đời mình. Sớm muộn gì cũng có. Coi như anh hết duyên với kiếp này để đến một kiếp khác, tiếp tục một chặng đường chinh phục thú vị hơn. Àh, em còn nợ một bài viết, anh nhớ không? Cách đây 2 năm, anh muốn nói: "Sự thật, tôi là người....", nhưng em đùa: "Gây scandal hả cưng?". Giờ thì không cần nữa rồi, thành ngôi sao sáng chói và đỉnh đạt hẳn hoi. Coi như món nợ với Phương vẫn còn. Biết bao giờ mới trả được cho anh? Bình yên nhe "anh Bắc kỳ nho nhỏ"! Trong lòng của bạn bè, anh vẫn cười tươi rói đó...D. Tuesday February 12, 2008 - 03:19am (ICT) Remove Comment NoName Online Now tu Getoverhttp://blog.360.yahoo.com/blog-zj_sRlElc7N7bgKxQAmCKhuS Tuesday February 12, 2008 - 04:23am (ICT) Remove Comment Nguye… Offline IM Trong vài truyện và vở kịch Chị post lên, những chữ ở dòng đầu hay bị mất. Chị chỉnh đi chị! Wednesday February 13, 2008 - 10:44am (ICT) Remove Comment |
Labels: Thang Bom co cai dau to
0 Comments:
Post a Comment
Subscribe to Post Comments [Atom]
<< Home