Monday, July 13, 2009

TRINH TIÊN 1. CẮT TÓC.

Entry for March 20, 2008
TRINH TIÊN
(truyen viet dau hoi 1990.

lay mau tu nhg sinh vien to day thoi 1980-1985

da dich ra tieng Anh.

Bua nao ranh se chinh bang tieng Anh lai)



1. CẮT TÓC.


Sáng nay trời rất đẹp. Tôi dậy rất sớm, lấy xe đi lòng vòng qua nhiều con đường trống, vắng người đi. Ðó là chiếc xe màu đỏ trắng mà người ta vẫn gọi là xe DD. Tôi cố gắng đi hết sức chậm. Nhưng chậm đến đâu nó vẫn là một chiếc xe gắn máy. Nhũng buổi sáng trời đẹp như một phiến lụa như thế này, nếu có một chiếc xe đạp đi thì thích hơn nhiều.

Cách đây khoảng mười năm. Vào những năm đầu cuả thập niên 80, tôi thường dậy sớm đi lòng vòng như thế này. xe lúc đó chính là xe đạp. Tóc tôi lúc đó ngắn, lỏa xỏa, ngang vai. Tóc bây giờ đã dài tới mắt cá chân. Búi thành một búi dầy to ở lưng chừng dốc đầu. Tôi lúc đó 18 tuổi. Vừa tốt nghiệp cấp III. Dạo vừa thi vào trường Nghệ Thuật Sân Khấu II xong, trong lúc chờ kết quả, sáng nào tôi cũng đi bỏ báo thay cho ba tôi, lúc đó ai cũng khen tôi đẹp như thiên thần. Da trắng, má hồng, môi đỏ, mắt đen, tóc tơ phơi phơi phới. Tôi là niềm hy vọng của ba má tôi, của bà ngoại, của cả nhà. Tôi là nổi ao ước của những chàng trai cùng trường, cùng xóm. Mọi người xưng tụng tôi đến độ tôi e sợ cái gọi là sắc đẹp của mình. Tôi có cảm giác nó là một cái gì ở bên ngoài tôi, ghé chơi thoáng chốc.

Thế mà đã mười năm. Bây giờ mọi người vẫn khen tôi đẹp. Nhiều người còn thêm Trinh Tiên không già thêm chút nào, luôn như còn đang ở tuổi đôi mươi. Ôi trời, mắt tôi đã có lờ mờ nếp nhăn sao không ai chịu thấy. Tôi suýt trở thành đàn bà. Mọi người vẫn cố tình không hay. Ai cũng muốn coi tôi là một cô bé, ngây thơ trong trắng và... ở trên trời như cái tên tôi. Mặc dầu gần đây nhiều khi đau đớn quá tôi đâm ra nói tục, chửi thề, mọi người vẫn cố tình làm như tôi đang nhã ngọc, phun châu.

Hồi tôi học năm thứ nhất, lớp diễn viên khoa kịch nói, môn kỹ thuật biểu diễn thường có bài tập giả sử. Giả sử cục gỗ đó là micro, là ly nước, là cái trứng gà thì bạn sẽ làm gì? Giả sử bạn bị thi rớt. Giả sử căn phòng này là thế giới thủy cung, là căn phòng thiếu sáng, là địa đạo Củ Chi. Giả sử mẹ bạn chết; hay người yêu hẹn bạn mà không đến. Giả sử bạn bị tê liệt hai tay hai chân, đến giờ ăn, mà người đút cơm cho bạn lại không đến được... Tôi có cảm giác mọi người đang sống với tôi, người phụ nữ đã bỏ xa tuổi hai mươi, nhưng vẫn cố tình giả sử như là tôi vẫn còn thơ trẻ như cách đây mười năm.

Nhưng thật sự lúc đó tôi có thơ trẻ không? Kể về tình yêu thì khi ấy tôi chưa hề yêu ai. Mặc dù người yêu tôi cũng có khá nhiều. Trước hiện tượng đó tôi chỉ thấy vui vui chứ không hề rung động. Tình yêu là gì? Tôi khi mười tám tuổi chưa biết yêu mà đã sớm biết hãi sợ về những mối quan hệ giữa hai người khác phái, cụ thể là mối quan hệ giữa ba tôi và má tôi. Nghe kể hồi xưa má tôi đẹp lắm. Lúc tôi mười tám, má tôi mới ba mươi tám, ba tôi bốn mươi hai. Vậy mà ngó má tôi già hơn ba tôi nhiều lắm. Tôi tin rằng từ lúc về ở với nhau đến khi có ba mặt con, má tôi vẫn một dạ yêu chồng. Trong lúc ba tôi thì gần như lúc nào cũng ở tư thế độc thân, vui tính, sẳn sàng xòe tay ra xoa dịu nổi cô đơn của những người nữ ở nhiều dáng tuổi. Những cơn ghen tới tấp như sóng nhồi, quất, úp chụp lấy má tôi, biến bà trở nên hom hẽm khô quắt cằn đen. Suốt năm học thứ nhất của tôi ở trường kịch và trước đó, nhà tôi lúc nào cũng nhộn nhịp chuyện đánh ghen. Những trận đầu tôi còn buồn bực khóc than, chia xẻ nổi khổ tâm của má tôi nhưng riết rồi tôi đâm ra quen. Dường như tật hài hước sau này mà các bạn thường cho là đức tính của tôi xuất phát từ thời điểm này. Khi thầy giáo mỹ học giảng về sự chuyển hóa từ bi sang hài và ngược lại, tôi không hiểu lắm nhưng lờ mờ cảm nhận được.

*

* *

Và bây giờ, tôi, Trinh Tiên, hai mươi tám tuổi, chủ nhân ẩn mặt của một tiệm uốn tóc phụ nữ tên Diễm xưa mà chủ nhân ra mặt là Quỳnh Tiên, em gái tôi và thợ chánh là Thụy Tiên, em trai tôi. Khi sang tiệm cho tôi, Diễm sang luôn mớ thợ cũ của nó. Những người này lúc nào cũng phục mưu lật đổ Quỳnh Tiên, vì họ không chấp nhận nổi việc mới ngày nào Quỳnh Tiên còn đứng phụ việc đưa kẹp, đưa ống cuốn tóc như họ nay nhờ tiền của tôi mà trở thành bà chủ.

Tội nghiệp Quỳnh Tiên, nó quá bé để đương đầu với một mớ “chằn“ cỡ Phượng-đầu-đà, Út Ðẹp, Thúy Mùi... là những cô tuy làm thợ phụ ở đây nhưng cả khu ai cũng nể sợ vì họ đã được băng Chiêu-Thủ-Khoa-Huân đỡ đầu.

Cái nghề làm đẹp cho thiên hạ này, khi bé chẳng bao giờ tôi tơ tưởng tới. Hồi nhỏ tôi thích những cô tiên cánh xanh, những nàng tiên cá, những bà tiên đẹp với những lời chúc lành... nhất là những cô công chúa, vì ai cũng gọi tôi là công chúa. Một vài người có đạo ở La Vang quen với ba tôi còn đặt tôi là “công chúa Fatima”. Khi chọn nghề, tôi đút đầu vào nghề diển viên. Gia đình tôi lúc đó có quá nhiều chuyện không vui khiến tôi chẳng còn hy vọng gì một ngày nào đó sẽ biến cô bé lọ lem của tôi thành công chúa. Thôi thì hãy chọn ngã đi vòng. Với ít nhiều đèn đóm, phấn son và vải vóc choàng vào, ít ra cũng được gặp và được là, những hoàng tử, công chúa thoáng chốc trên sàn gỗ.

Vậy là đã mười năm. Sau bốn năm học, tôi về tỉnh nửa năm, theo đoàn kịch ở thành phố vài năm, long bong lang bang một năm... Các năm gần đây tôi như một người hành nghề tự do. Khi là diễn viên, khi là thợ may, khi là người vẽ mặt trang điểm cho các cô dâu... Và bây giờ là chủ của một tiệm uốn tóc đang được phụ việc bởi một số “chiến hữu” của băng Chiêu-Thủ-Khoa-Huân mà sáng nay, nếu tôi nhớ không lầm thì họ hẹn tôi đến để giải quyết một số vấn đề. Quỳnh Tiên đoán lờ mờ rằng họ đang có một âm mưu “lật đổ” ba chị em tôi trong buổi sáng đẹp trời này.

Nắng đã lên cao. Búi tóc nặng nề trên đầu tôi như một gánh nặng đã mười năm tôi gánh. Tôi vừa mất một người tình (nhưng đó có phải là người tình thật sự hay không?). Ờ thì có phải tôi là người thất tình độc nhất trên cõi đời này đâu? Thử coi những người con gái khác trong trường hợp tôi họ sẽ làm gì? Tự tử? Ði tu? Nổi loạn?... Hay tìm người tình mới?... Tôi đi gần hết những con đường trung tâm trong thành phố. Tôi đi từ mờ sương đến nắng nóng, vẫn chưa biết mình sẽ làm gì cho hết ngày nay, sẽ làm gì cho hết phần đời còn lại.

Như ngựa quen đường cũ, chiếc xe tôi một lúc nào đó bỗng dừng trước tiệm uốn tóc Diễm Xưa. Tôi ngó quanh. Khoảng mươi nhân vật nữ đằng đằng sát khí và trong kia cũng vài cô căm hờn chờ đợi. Ðích thân Phượng-đầu-đà ra mở cửa cho tôi. Phượng nói:

- “Chị Trinh trễ mười phút!”.

Tôi im lặng. Lẽ ra tôi phải xin lỗi mới đúng. Ðiều này càng làm Út Ðẹp và Thúy Mùi quạu hơn. Út Ðẹp đốt một điếu thuốc, phun khói mù phòng. Thúy Mùi bước ra ngoài phun nước miếng. Các cô gái đàn em của Chiêu-Thủ-Khoa-Huân chạy lại, có lẽ chờ thêm một cái búng tay c?a Thúy Mùi để bước vào. Quỳnh Tiên mặt tái le, đến nhắc tôi nho nhỏ:

- “Nói gì đi, chị Trinh, hay là thôi, trả lại tiệm cho chị Diễm, em cũng chẳng ham làm nữa”.

Tại sao lại trả. Chúng tôi có ăn cướp của ai đâu. Diễm chán làm, muốn sang tiệm lại. Chị em tôi không sang thì người khác cũng sẽ sang. Ai có tiền và nếu thích thì cứ việc, từ Phượng đến Út, Thúy và cả Chiêu. Tôi rất ghét sự giành giựt. Danh đã đẩy tôi vào tình thế phải xa anh. Khi thấy anh có quá nhiều người đẹp vây quanh, tôi đành phải rút lui thôi. Tôi đã quá ngán ngẩm cảnh ghen tuông khóc lóc cuả mẹ ngày xưa. Mà tôi có là gì của Danh để khóc để ghen đâu. Chỉ là một người tình trong tư thế chuẩn bị làm vợ. Vậy mà Danh đã giương mắt ngó tôi như ngó một cô gái qua đường khi tôi tình cờ gặp anh đưa cô bồ mới đi vào shop Kiều như một thuở vẫn đưa tôi.

Nghĩ đến hình ảnh Danh và cô bồ mới, chân tôi đứng không vững. Tôi kéo một chiếc ghế tựa, ngồi xuống, xỏa tóc ra, nói như khóc:

- “Út Ðẹp cắt tóc giùm chị!”.

Út Ðẹp đang hút thuốc, bật ho sặc sụa. Quỳnh Tiên hỏi lại:

- “Chị nói cái gì?”.

Tôi nói bằng một giọng hết hơi:

- “Ðứa nào cắt tóc giùm chị!”.

Căn phòng tự nhiên im lặng một cách lạ kỳ. Tôi ngó vào những tấm gương trước mặt tôi. Từ Phượng-đầu-đà tới Út Ðẹp, Thúy Mùi và khoảng mười cô đàn em của Chiêu lấp ló ngoài cửa đều trợn to mắt, tưởng tôi nói giỡn.

Nửa phút trôi qua, không đứa nào nhúc nhích, tôi phải đi kiếm kéo chính tay tôi cắt lìa đi khoảng tóc dài có tới gần một thước rưỡi.

Có tiếng khóc lục cục trong cổ họng của ai đó rồi vỡ oà ra như tiếng khóc cuả cả một giàn đồng ca. Khi tôi xong nhát cuối cùng buông kéo xuống... Ôi, phụ nứ! Sao mà đa sầu đa cảm thế kia... Có tiếng hỏi của bà Hồng Lang bên ngoài:

- “Tiệm hôm nay có làm không?”.

Tôi kêu:

- “Nín đi mấy đứa, chuẩn bị đón khách xộp kìa”.

Bà Lang là chủ một tiệm vàng, có rất nhiều tiền mà hình như không biết để làm gì nên cách vài ngày thường tới đây bỏ ra vài chục ngàn để đổi một kiểu đầu. Tiền “boa” cuả bà ngang gần bằng tiền uốn tóc với điều kiện ai làm tóc cho bà phải chịu khó khen vài câu là “mặt chị hợp với kiểu tóc này”.

Mấy cô gái của tiệm tôi hôm nay không nhúc nhích trước sự hiện diện của bà Lang. Tôi phải chạy ra đón bà vào và kéo ghế, mời ngồi. Bà cũng bàng hoàng trước mái tóc lởm chởm cuả tôi. Bà hỏi nhỏ Thúy Mùi nhưng tôi nghe:

- “Bộ cổ bị vợ lớn xởn tóc hà?”.

Thuý Mùi nạt:

- “Bậy bạ, chỉ tự cắt đó!”.

Phượng-đầu-đà ấn tôi ngồi xuống ghế, lấy kéo lược sửa lại tóc cho tôi. Út Ðẹp phát giác:

- “Chị Trinh để tóc này đẹp hơn!”.

Mọi người ủng hộ ý đó. Cả đám xúm quanh tôi trầm trồ khen ngợi cười nói quên hẳn bà Hồng Lang. Bị bỏ quên, bà Hồng Lang không giận mà theo giành với Út Ðẹp mớ tóc cuả tôi. Hai người như con nít giành quà. Út quạo quọ:

- “Bà thiếu gì tiền, tha hồ mua tóc giả khác đẹp hơn nhiều”.

(Út quên điều giao ước ngầm để có tiền boa là phải gọi bà Lang bằng chị).

- “Nhưng đây là tóc tươi mới cắt, tốt lắm. Còn tóc lạ có khi cuả người chết rồi, ghê lắm”.

- “Hỏi chị Trinh đi. Chắc chắn là chỉ cho tôi”.

- “Chẳng lẽ cô Trinh để thân chủ ruột là tôi bị thất vọng...”.

Thúy Mùi phủi sạch những cọng tóc bám trên cổ tôi. Tôi lại nhớ một tiểu phẩm kịch câm mang tên “Cuộc đời vẫn đẹp sao” mà Chinh thường diễn. Một anh chàng muốn tự tử nhưng uống thuốc độc nhằm thuốc giả, thắt cổ dây lại mục, bắn súng đạn bị lép, nhảy xuống ao, ao cạn... Anh ta bỗng thấy cuộc đời thật vui, bèn không chết nữa... Tôi đang muốn hủy hoại cái đẹp tôi phải mang như một khổ nợ, không ngờ mái tóc cắt gọn lại khiến tôi trông trẻ tươi hơn.

Tôi đứng dậy, Quỳnh Tiên trao mớ tóc lại sang tay tôi:

- “Tùy chị, muốn cho ai thì cho”.

Tôi xin lỗi Út Ðẹp lẫn bà Hồng Lang:

- “Theo tôi chẳng ai nên đụng vào những sợi tóc này. Nó chẳng đem lại sự may mắn cho ai đâu. Tôi tin vào điều đó”.

Rồi tôi thả bay. Những sợi tóc đen xanh, tràn đầy sự sống, trôi tuột vào giỏ rác. Tôi chào mọi người, bước ra xe với mái tóc gọn gàng nhẹ nhỏm trên đầu.

Nắng vẫn đẹp rực rỡ... Và tôi, tôi một mình vẫn không hề giảm niềm vui sống dù đã hai mươi tám tuổi, không chồng, không cả người yêu.




Tags: tt:1/cattoc | Edit Tags



Thursday March 20, 2008 - 02:17am (ICT) Edit | Delete

Next Post: Entry for March 20, 2008

Comments(1 total) Post a Commentnghi … Offline IM truyện này chị đã đọat giải VN tuổi 20, truyện dài đầu tiên em đọc của chị, vẫn nhớ mãi đoạn chị tả TT mặc nguyên bộ đồ màu trắng mang giày đỏ em cười mãi, giờ mấy cô hay mặc vậy lắm, thấy ai mặc là em lại nhớ chị hìhì

Thursday March 20, 2008 - 11:43am (EDT) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home