Monday, July 13, 2009

Hát Chèo

Entry for May 14, 2008
hinh tren la fan thu ba cua Sigalit Landau.


Chuyện Sân Khấu.


(Tặng những ai bị bắt OAN)


Cảnh tra tấn, thường treo tấm bảng.


“Không CÓ, đánh cho CÓ,

Có, đánh cho KHAI

KHAI, đánh cho CHỪA”


Nhưng Không CÓ, làm sao CHỪA??????

Khi ra khỏi tù, giận quá, bèn làm cho CÓ luôn.


Ðó là nguyên nhân khiến mẹ tôi có mối tình lớn với Cách Mạng.

Nhưng Chánh Trị thì không phải Cách Mạng.


Chánh Trị là cuộc chơi của những người có vũ khí với những người không có vũ khí, của những người điều khiển những người sống bằng cách Ðánh người không có vũ khí.


Ai nói cây bút là vũ khí?

Ai sẽ nói thay người chết đây?

Nếu như


“Không CÓ, đánh cho CÓ,

Có, đánh cho KHAI

KHAI, đánh cho TIÊU LUÔN”


Bài thơ nầy của ông Bùi Thụy Băng, con trai của cô Thụy An gửi tặng.

Sau 1975, tôi được gặp cô ở nhà nhà văn Nguyễn Thị Vinh.

Lúc đó tôi ngồi bán thuốc lá ở trước Viện Ðại Học, còn Trương Kim Anh, con cô Vinh bán cà phê vĩa hè gần đó.

Thỉnh thoảng những quả thị rơi trên tấm tắng che mưa nắng trên đầu chúng tôi.

Hồ con rùa lúc đó chưa bị nổ.

Cô Vinh kể chuyện cô An ra tòa, dùng tay móc một mắt mình để kêu oan.


Hát Chèo

Ngày Xuân rủ Tấm chơi xuân

Hội đình trống đã tung tung dựng chèo.

Yêu nhau tam tứ núi cũng trèo,

Thất bát giang cũng lội, tứ ngũ lục thập đèo cũng qua.

Hài tiên đi vội đường xa

Dấu tiên sót lại để mà đợi nhau.

Về nhà mẹ đánh đòn đau

Rằng con dối mẹ, dối mẹ, qua cầu con đánh rớt xuống sông.

Sêng đổ vỡ tung

Vỡ tung dịp phách

Tiếng trống, tiếng đàn tròn như xâu ngọc bích

Của người yêu đưa tặng người yêu.

Tầm kia ơi, Em ăn dâu ở bãi bờ nào

Mà nhả sợi tơ vàng óng chuốt?

Ai đặt trong họng em ống sáo tre mộc mạc

Ðể môi em nhả ngọc phun châu?

Giọng huê tình em vừa hát:

“Anh Khóa ơi, em tiễn chân anh đến tận bến tầu”.

Ðã rưng rức mối sầu ly biệt

Từ miệng em tuôn giòng sông chẩy xiết.

Vô tinh đến mực vô tri

Anh Khóa ra đi, bỏ người vợ trẻ

Ðể chết cho ai và chết để làm gì?

Em hát biệt ly, em hát lâm ly thời cuộc.

Em gọi Anh Khóa ơi, em gọi hồn dân tộc

Nhớ lấy đau thương nhợc nhằn nô bộc.

Nước mắt chẩy mà tình yêu đang bốc.

Tình yêu non nước Việt Nam

Chữ nghĩa, văn chương, một giọng sẩm soan

Một câu hò mái đẩy, đẩy đưa con sáo sang sông.

Một đoạn chầu văn mẫu thoải.

Cô Tấm đấy và đấy là Nguyễn Trãi

Cô Tấm hiền lành ước mơ phơi phới

Một đôi hài, cặp áo chơi hội đình làng.

Bụt chửa kịp ban

Chỉ nghè tằm tang nhả sợi tơ vàng.

Cô Tấm thượng cầu vòng mơ ước

Cô gặp ông Hoàng, cô hóa Bà Hoàng

Cô thành cây soan cho chồng đưa võng.

Nguyễn Trãi tầm cao, vóc rộng.

Bóng rợp nước non

Mà vận mệnh quây tròn vào cô bán chiếu.

Ðại nghĩa Lam Sơn, Bình Ngô Ðại Cáo

Kinh hồn mất vía xâm lăng

Nhưng khi oan khốc tam tộc chu di

Biết khóc lặng, khóc thầm.

Then cài, cửa đóng

Ðợi mai sau, đốt lửa, thắp đèn.

Muôn ngọn hoa đăng nghát hương huệ soi lòng Nguyễn Trãi.

Gọi từ thẳm sâu, xua tan bóng tối.

Sức giải oan hơn chiếu chỉ phục hồi

Của Vua, Chúa nhà Lê, Vua chỉ một thời.

Vì việc giải oan là việc của ngày mai

Của những người như Nguyễn Trãi tin yêu nghệ thuật.

Mãi mãi, luôn luôn tìm giải thoát

Trong cây đàn, cây viết, tinh anh phát tiết ra ngoài.

Mặc bạc mệnh hay không bạc mệnh

Nhi, Khê lồng lộng giữa bạch nhật thanh thiên.

Tiếng hát, tiếng đàn, nôm nam, yên ả.

Nguyễn Trãi ngồi câu, tự tại an nhiên

Như Thái Tôn vào thiền đệ tứ.

Tôi cám ơm em, người ca nữ hát kho tàng ca khúc Việt Nam.

Em nhập giáo phường từ bao giờ nhỉ?

Ðể từ muôn thế kỷ,

Từ thuở Âu Cơ trăm trứng thai sinh.

Thưở Mỵ Nương mới liếc trộm Sơn Tinh.

Thưở Tấm đi hài bước vào đám hội.

Em nhập giáp phường từ mới bào thai,

Nhập luôn hồn đất nước, nhập luôn tiếng mẹ đẹp nhất trần đời.

Mỗi tiếng mỗi lời

Là màu sắc, là thơ, là nhạc.

Âm thanh, tiết tấu, cung bực sẵn sàng.

Em chỉ cần trỗi giọng ca sang

Nhịp tiếng hát, tiếng đàn, tiếng sênh, tiếng phách.

Là viên thành ảo thuật âm thanh.

Dấy động thất tình

Ai hay hát và ai hay nghe hát.

Tất cả chịu thôi miên nghệ thuật.

Cười khóc tỉnh say

Lên đỉnh núi này

Qua đầu sóng nọ

Mùa âm thanh nở rộ

Sắc mầu, hương vị, đê mê

Cô Tấm trở về, cam chịu đòn đau mẹ đánh.

Tấm áo mới, ba mẹ xé rách trơn, không còn một mảnh.

Hài thêu nét một, còn một giắt lưng.

Nhưng ước mơ luyến láy ngân rung.

Mẹ đánh đòn đau, mẹ không lấy được.

Tôi cảm ơn em, người ca nữ hát

Kho tàng ca khúc Việt Nam

Tiếng hát hiên ngang tùng bách

Ðuổi giặc như rũ tuyết mùa đông

Giặc tan ta lại thong dong

Lưng trâu thổi sáo, lâng lâng thanh bình.

Vì đó là Bình Minh, là Chính Ngọ, là Buổi Chiều dân tộc.

Những buổi chiều vàng, lúa vàng thơm phức.

Con cò bay lả bay la

Không may lộn cổ

Cò chỉ kêu ca:

“Có sáo thì sáo nước trong

Ðừng sáo nước đục, đau lòng cò con”

Nếu gạo có vo

Ðừng vo nước đục

Vì đó là khí tiết từ buổi ban đầu ta dựng nước

Vì đó là tâm hồn thanh khiết,

Xin em lên tiếng hát nơi đây,

Nơi cỗi nguồn tươi mát,

Cỗi nguồn tiếng hát của em


Thành phố Hồ Chí Minh 1984










Tags: | Edit Tags



Wednesday May 14, 2008 - 12:44am (ICT) Edit | Delete

Next Post: Entry for May 14, 2008

Comments(1 total) Post a Commentmitdac Offline huhu.

Wednesday May 14, 2008 - 01:25pm (ICT) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home