Sunday, July 12, 2009

Giữa Hai Bờ Sương Khói

Entry for December 21, 2007

Giữa Hai Bờ Sương Khói
Nhân vật:
1/ Trần Quang Thanh Bình 21 tuổi, sinh viên khoa Ngữ Văn Ðại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn
2/ Nguyễn thị Nhơn Hòa 49 tuổi, người mà Bình tưởng là mẹ
3/ Nguyễn thị Tiên Thái 47 tuổi, vai chị bà Hòa dù nhỏ tuổi hơn
4/ Mẹ Lượm tóc bạc trắng, không ai đoán được tuổi, không gia đình
5/ Kim Su Nam 26 tuổi, sinh viên Cao học Sử Ðại Học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn
6/ Park Cheng Jung 32 tuổi, đạo diễn phim
7/ Ông Kim 53 tuổi, chú của Nam, người đỡ đầu cho Jung
8/ Bà Kim 48 tuổi, mẹ của Nam, phó giám đốc công ty Nam Á
Kịch xảy ra vào những năm cuối thế kỳ 20...
Cảnh một
Một thị xã nhỏ và cổ ở miền Trung, Việt Nam.
Trong nhà tự dòng họ “Nguyễn Phước tộc” nay là dòng họ Nguyễn Phước.
Phòng khách cũng là nơi mà bà Nhơn Hòa, một trong hai người đàn bà ở nhà này, đặt vài khung thêu.
Một khung thêu lớn, cảnh một ngôi trường nhỏ trên một ngọn đồi, những nữ sinh áo trắng rãi khắp bức tranh như những cánh hạc trong các bức tranh của người Hoa.
Ở góc trái, một khung thêu nhỏ hơn, đặt nằm, bà Hòa đang cặm cụi thêu. Góc phải là một cầu thang đưa lên lầu.
Bà Thái đang ngồi uống trà ở một chiếc bàn gần đó, có xấp báo trước mặt. Bà đọc lướt vài tờ, bỗng hơi sững người trước một bài báo.
Bà Thái (Nói với bà Hòa) Ngừng tay một chút để đọc cái này!.
Bà Hòa: Tôi phải giao hàng gấp.
Bà Thái: Họ vẫn thích tôi thêu người đàn bà ấy à?.
Bà Hòa: Họ trả tiền khá cao. Ðúng là mình chỉ muốn quên, còn họ không chỉ nhớ mà còn muốn mua nữa.
Bà Thái (Vẽ phác thảo trên giấy) Chỉnh lại bản vẽ theo hướng này, họ không thích thì thôi, đi chỗ khác mà đặt thêu.
Bà Hòa: Cho tóc bay lấp mặt bà ta à?.
Bà Thái: Ðọc cái này quan trọng hơn (Ðưa tờ báo).
Bà Hòa (Coi báo) Ủa, hình như con Thanh Bình nhà mình đây mà... Nó đọat giải nhất một cuộc thi à?.
Bà Thái: Xem kỹ coi nó thi cái gì, nó không còn con nít nữa đâu.
Bà Hòa: Cuộc thi “Tìm hiểu về đất nước Hàn Quốc” à?.
Bà Thái: Tôi đang mong nó về để căng ra mà đánh.
Bà Hòa: Chị vừa nói nó không còn con nít. Mà nó có lỗi gì chứ?.
Bà Thái: Ðúng, nó không có lỗi, mà lỗi ở chúng ta. Dì là mẹ nó mà không biết hướng cho nó quan tâm tới quê cha đất tổ. Kỳ hè trước tôi thấy nó mở miệng ra toàn nhắc tới tài tử ngoại là tôi thấy không ổn rồi. Cho nó vô tuốt Sài Gòn học đâu phải để nó đua đòi.
Bà Hòa: Hồi đó tôi xin cho nó ra Ðà Nẵng hay Huế học, chị lại muốn nó đi xa hơn. Mà tôi thấy nó có đua đòi gì đâu, nó có quyền có sở thích riêng, ước mơ riêng.
Bà Thái: Nói như dì là bắt thang cho nó leo. Không biết rầy la mà còn binh nó nữa. Tôi đi đón nó đây.
Bà Hòa: Tôi sẽ chuẩn bị món cao lâu mà con nó thíchà
Bà Thái: Ðúng là con hư tại mẹ. Mà cũng tại tôi, tôi là trưởng tộc.
Bà Hòa: Chị đừng la nó ở ngoài ga, có gì về nhà rồi nói.
(Bà Thái đi, bà Hòa vào trong. Jung, Nam, bà Kim từ trên lầu đi xuống).
Nam: Có gì khác thường đâu mà cứ đòi đổi nhà trọ.
Jung: Nam coi, đi xuống lầu dì cũng bắt anh đi đầu, đòi đi giữa.
Bà Kim: Ðồ xưa nhiều quá, thấy mà sợ, cái nhà này hình như để thờ chứ không phải để ở.
Jung: Cháu lại mừng là nhà nhiều đồ thờ như vậy mà họ lại cho thuê. Trong phim của mình sắp làm cũng có bối cảnh tương tự như vậy, chỉ sợ sau này họ không cho mình mướn để quay.
Nam: Nhà chỉ có hai chị em, bà trưởng tộc tên Thái thì nhỏ tuổi hơn nhưng là vai chị vì là con của bà chánh thê, còn bà Hòa là con thứ thiếp còn gọi là bà “hầu”. Bà Thái khó lắm. Bà Hòa nói với em là tại vì mình nói tiếng Việt giỏi quá nên bà ấy nhận chứ không thì bà ấy không dám nhận đâu, chị bà ấy không đồng ý.
Jung: Thím là phó giám đốc công ty Nam Á, chú lại muốn thím đầu tư vào cuốn phim “Thi Ca - mối tình của tôi”, chưa gì thím đã sợ rồi, làm mất khí thế quá!.
Bà Kim: Ở đây có hai đứa, Nam là cháu của chú Kim, cũng vì chú mày tác động mà mê Việt Nam, qua đây học cả sử Việt Nam. Còn cha của Jung là bạn của chú Kim thời đi lính ở Việt Nam, nay đã chết rồi, chú giờ coi Jung như con. Jung cũng vì chú Kim mà về đây chuẩn bị cho bộ phim. Hai đứa con cũng không lạ gì về thím, thím là doanh nhân, không hợp với chuyện văn hóa lắm, những chuyện âm hồn...
Nam: Ở nước mình, chuyện cầu hồn ở khắp nơi, đưa lên thành tiết mục biểu diễn, có bao giờ thím chịu đi coi đâu.
Jung: Cháu lại nghĩ rằng các doanh nhân càng phải có ít nhiều nghiên cứu văn hóa mới phát triển thị phần, chú ấy cũng muốn thím đầu tư vào Việt Nam mà.
Bà Kim: Chiều ông ấy thím mới đi chuyến này chứ thật ra.. . Hai cháu không ở trong hòan cảnh của thím nên không biết. Chú thím không có con vì ông ấy đã trở về từ đây.. Ai lại không biết ngày xưa ông ấy có một mối tình ở đây.. Cốt truyện phim này, ngay cái tựa phim..
Jung: Thi Ca là tên cái xã có ngọn đồi Vọng Mê, thím à.
Bà Kim: Nhưng cũng là tên mà chú tụi bây đặt cho cô gái ấy, cái cô Ti gì đó, thím còn lạ gì.
Nam: Ở cửa sổ phòng mình có thể nhìn thấy một phần của ngọn đồi Vọng Mê.
Bà Kim: Nửa đêm, thím thấy ở phía đồi có một làn sương khói trắng lơ lững hoài không tan, rồi còn nghe tiếng tụng kinh nữa.
Nam: Trời ơi, cái khăn lụa trắng của cháu phơi đêm qua, còn tụng kinh là vì chủ nhà có giỗ.
Bà Kim: Mình sẽ ở đây đến bao giờ?.
Jung: Có giấy phép xong cháu mới về.
Nam: Cháu thấy có hảng cho người về vừa xin phép vừa sửa kịch bản mất cả năm là chuyện thường.
Jung: Nếu thím có việc, thím cứ về Sài Gòn hoặc về Seoul trước.
Nam: Càng ở lâu càng có lợi, nhất là nếu mọi người muốn cuốn film này chiếu rộng rãi cho mấy chục triệu người Việt Nam trên đất nước này coi.
Bà Kim: Tiền của người Hàn bỏ ra phải để cho người Hàn coi trước chứ..
Nam: Cháu nhớ một câu hát trong vở Carmen:
“Tình yêu không có luật
Nhưng hãy coi chừng
Nếu tôi yêu anh
Anh hãy cẩn thận..”.
Ðứng để như vài hảng film nước ngoài, quay film có cốt truyện Việt Nam mà phải sang Mã, Thái, Phi làm cảnh giả Việt Nam...
Bà Kim: Vậy là người bản xứ sẽ thất thoát một số tiền lớn.
Nam: Trong chiến tranh họ còn thất thoát nhân lực, tài lực nhiều hơn nên buộc họ phải cẩn thận khi thời bình...
Bà Kim: Nói gì thì nói, hai đứa chiếu cố tật sợ ma của thím, chuyển được nhà khác thì tốt. Thím nghi nhà này có...
Nam: Gần như ở vùng này, nhà nào bên dưới cũng có xương người.
Bà Kim: Ối!.
Nam: Không phải một lớp, tới hai ba lớp, từ thời Pháp sang thời Mỹ.
Bà Kim: Mai book vé cho thím về, Jung ơi!.
Jung: Nam bịa đó, thím ơi. Ðừng dọa thím...!.
Nam: Cháu không bịa, cháu đang học Sử ở đây mà! Cháu đã đến đây nhiều lần để nghiên cứu...
Jung: Vậy phải đưa anh và thím đi tìm một chỗ thật ngon để bù lại lời hù dọa khi nãy.
Nam: Tiệm mì Quảng ngon nhất gần đây thôi. Nhưng đừng cho là cháu dọa... Trong ba người Hàn Quốc mình đang ở đây, cháu nhỏ tuổi nhất nhưng lại là người có quyền lớn nhất, ngang với cả binh quyền và pháp quyền. Ðó là sử quyền, quyền của người viết sử.
Bà Kim: Quyền của người liều mạng nhất chứ gì? Nghe nói hồi ở Seoul, trong một cuộc biểu tình chống đời tổng thống trước, cháu đã từng quấn vải nhúng dầu lửa vào người, hăm he với cảnh sát là sẽ châm lửa làm đuốc sống nếu họ không mở ngựa sắt cho bọn cháu ra.
Nam: Trong bạn bè cháu đã có đứa làm thật và đã chết thật. Chính vì vậy mà cháu thích về đây học sử, nghe kể ở đâu đó trên đất nước này đã có những người trẻ dám sống như vậy, dĩ nhiên một phần cũng do chú Kim tác động.
Jung: Nam ơi, anh thật sự đói rồi... Xong chuyện bao tử, em còn phải đưa anh và thím Kim đi lòng vòng chơi, thăm vài cái chùa lạ nào đó...
Nam: Chùa là nơi thím cần, còn anh thì đi kiếm cô Ti tức Thi Ca.
Bà Kim: Mấy đứa nghĩ cô này mập ốm thế nào, đẹp kiểu gì, Sharon Stone hay Củng Lợi?.
Jung: Cô này dĩ nhiên phải ốm, tóc dài, nếu bận áo dài xanh nhạt sẽ rất đẹp, mắt to, môi nhỏ nhưng dầy như một cánh hồng, nếu hôn thì sẽ..
(Bình bước vào, trang phục, dung mạo gần như Jung tả).
Bà Kim: Ma!.
Nam & Jung: Ối!.
Bình: Má ơi!.
(Bà Hòa chạy ra).
Bà Hòa: Con không gặp dì Thái sao? Dì ra ga.
Bình: Con phải về trước một tiếng để kiếm chỗ đội tóc giả, bận áo dài vô chớ để dì thấy tóc nhuộm vàng, đánh môi đen, quần lững áo dây dì la chết.
Jung: Trời ơi, vậy mà tôi cứ tưởng đã tìm thấy Thi Ca. Bác ơi, cô đây là con gái của bác à?.
Bà Hòa: À, đây là Thanh Bình, đứa con gái cuối cùng của dòng họ chúng tôi, Còn đây là những người khách trọ của nhà mình, họ là người Ðại Hàn nhưng nói tiếng Việt giỏi tới độ dì cứ tưởng là người Việt.
Bình: Wow! Kỳ nghỉ hè này của con sẽ rất thú vị. Ôi, chị Nam đây mà! Chị rất nổi tiếng. Có nhớ không, chúng ta đã gặp nhau ở sân trường, tóc chị lúc đó cũng hoe vàng, ngó hơi giống một tài tử Hàn Quốc trong một film giả gái, Ahn Jea Wook trong film “Yêu bằng cả trái tim”.
Nam: Tôi nhớ ra Bình ngay, hôm nay ngó Bình khác quá!.
Bình: Chị không biết à, tôi có khả năng còn thay đổi nhiều. Thật ra tôi rất thích học bên điện ảnh và sân khấu nhưng dì tôi không muốn.
Nam: Tôi rất nhớ cô vì cô họ Trần Quang, rất nổi tiếng ở vùng này. Nhiều người cứ tưởng đây là hậu duệ của Trần Quang Diệu nhưng thật ra không phải.
Bình: Chắc chắn là họ Trần Quang nhà tôi không có bà con với ông Diệu nào đó rồi. Tên ông này nghe quen lắm. À, nhà tôi ở gần đường này.
Nam: Tôi rất ngưỡng mộ người vợ của ông ta. Ðó là người phụ nữ rất đáng được chúng ta nể trọng. Cái chết của bà thật là ấn tượng.
(Bà Thái vào).
Bình: “Tam ban triều điển” phải không? Rượu, dao và thuốc độc.
Bà Hòa: Bình ơi!.
Bình: Chào dì! (Ðưa quà cho bà Hòa) Con có quà cho mẹ đây.
Bà Hòa: Gì vậy?.
Bình: Con được giải nhất.
Bà Hòa: Mẹ biết, cuộc thi tìm hiểu về đất nước Hàn Quốc. Con giỏi lắm.. Nhưng bà Bùi Thị Xuân thì không chết kiểu Dương Quý Phi.
Bình: Vậy bà ta chết kiểu gì vậy mẹ?.
Bà Hòa: Voi dầy!.
Bình (Nói nhỏ) Con xin lỗi! Con quên!.
(Tất cả im lặng. Mặt bà Thái nặng nề).
Bà Kim: Mình đi được rồi! (Kéo Nam đi).
Bà Thái: Khoan đã! Nhà chúng tôi có đứa cháu về bất ngờ nên bị thiếu một phòng, tôi sẽ kiếm chỗ khác cho ba vị dời qua.
Bình: Kìa dì! Mẹ và dì đều biết con sẽ về đây nghỉ hè mà.
Jung: Vậy để tôi đi. Nam và thím cứ ở lại đây.
Bà Kim: Không, cháu cứ ở đây, để thím và Nam đi.
Bà Hòa: Chị Nam không nên đi.
Bà Thái: Bà có vẻ không hợp với nhà này, đêm qua tôi thấy bà ra vô hành lang mấy lần trong lúc tôi đang ở phòng thờ. Tốt hơn hết là tất cả đều đi, tôi sẽ đi kiếm chỗ ngay cho.
Jung: Cho tôi hỏi, đồi Vọng Mê có ở gần đây không?.
(Im lặng).
Bà Thái: Ðó là chỗ mà mấy người không nên đến. (Với Bình) Khi tôi về tôi không muốn thấy bộ tóc và cái áo này nữa, liệu giả trông như vầy hoài được sao?.
(Bà Thái đi ra).
Bà Hòa: Con vào tạm phòng mẹ rồi phụ mẹ dọn thức ăn. (Với ba người Ðại Hàn) Chị tôi đã nói vậy thì xin lỗi, mời ba vị hãy chuẩn bị dọn đi.
Bình: Dạ! (Với ba người Ðại Hàn) Ðừng ai dọn đi đâu hết nha! Mọi năm em về đây vẫn ngủ với mẹ mà. Chiều nay em sẽ dắt mọi người đi chơi.
(Bình vào. Ba người Ðại Hàn còn đang tiến thóai lưỡng nan thì Mẹ Lượm xuất hiện).
Mẹ Lượm:Còn thương nhau thì đừng buông nhau vội.
Người lạc người tội lắm người ơi.
Chẳng thà không biết thì thôi,
Người trong lòng đất .. người ngoài khơi ca.
Ơi hỡi ơi, sao đành đoạn tình..
Bà Kim: Trời ơi, bà già này làm tôi sợ quá. Phải đi thôi, bà loạn trí phải không?.
Bà Hòa: Không, bà không loạn trí. Bà không còn gia đình nhưng bà đã lượm nhiều đứa trẻ về nuôi.
Nam: Lần trước cháu cố tìm nhưng không gặp.
Bà Hòa: Có chuyện gì vậy mẹ Lượm?.
Mẹ Lượm:Có người tử tế phương Ðông.
Ði đâu cũng phải kiếm chồng
Thương con một tấm lòng son
Cuối đời nương tựa đá mòn hoa trôi.
Bà Hòa: Con cám ơn mẹ, nhưng mẹ đừng mất công kiếm chồng cho con và chị Thái nữa.. Ðời tụi con xong rồi.
(Mẹ Lượm tới ngó ba người khách tò mò).
Sao ba vị còn đứng đây? Xin lỗi đã làm phiến ba vị nhưng chị Thái tôi là người nghiêm khắc ở đây, nhà trọ của chúng tôi lâu nay hiếm khi nhận khách ngoại. Chỉ vì cô Nam đây nói tiếng Việt giỏi quá mà tôi lầm. Tôi sẽ lên phụ khiêng đồ với quý vị.
Bà Kim: Ði, tôi đi với bà, tôi sợ bà già điên đó quá rồi.
(Bà Kim kéo bà Hòa đi).
Mẹ Lượm: Ðời này ai tỉnh ai điên.
Thì ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Dù ai bạc đức, công thần
Thì ta mây trắng sông ngân trôi dài.
(Mẹ Lượm bỏ đi. Bà Thái trở lại).
Bà Thái: Rất xin lỗi, nhưng tôi đã kiếm được chỗ, đã gọi xe đến chuyển quý vị đi. Mong một dịp khác gặp lại.
(Bà Thái vào trong).
Nam: Bà này ghê thiệt, không cho mình ở nữa mà vẫn ngọt ngào.
Jung: Một ngày nào đó bà ta sẽ phải mở rộng cửa đón mình trở lại.. Em không thấy cô cháu gái của bà ta rất thích chúng ta sao? Và điều đó đâu có gì là tội lỗi.
(Bà Hòa chuyển hành lý xuống).
Nam: Anh định dùng nam nhân kế à?.
Jung: Ðúng ra là cô ta có cảm tình với đất nước mình chứ đâu phải chỉ riêng cá nhân anh.
(Bà Kim vừa vác hành lý xuống đất thì một vật nặng gói trong một tờ giấy được liệng tới. Jung tháo ra, đó là một lá thư. Jung đọc).
Chiều mốt, lúc năm giờ đợi ở ngả ba sông Vọng, tôi sẽ đưa ba người lên đồi Vọng Mê. (Với Nam) Nam thấy không, có những chuyện người ta có thể cấm nhưng không ngăn được.
Nam: Anh tính sao đó? Coi chừng bị tác dụng ngược, có vẻ như anh bị coup de foudre rồi!.
(Cả ba vác đồ đi).
Tags: Edit Tags
Friday December 21, 2007 - 03:50am (ICT) Edit Delete
Next Post: Entry for December 24, 2007
Comments(8 total) Post a Comment

Phương
Offline IM
vở diễn cảm động và thấm thía, em đã xem ở trường SK-ĐẢ.có vụ post kịch bản lên blog nữa sao chị!!!
Friday December 21, 2007 - 04:06am (ICT) Remove Comment

8Fieu
Offline
Di New York ve, ghe tham ban cu o Phila, Delaware, New Jersey, co qua nhieu cai de viet nhg chua viet duoc, danh trich chuong mot vo kich viet hoi lau lam dua len
Friday December 21, 2007 - 04:15am (ICT) Remove Comment

Dung …
Offline
Một lần mình post một phần kịch bản của mình lên blog, cũng bị mất chữ, nên đành thôi.
Friday December 21, 2007 - 10:19am (ICT) Remove Comment

Ngày …
Offline
entry một số chỗ bị mất chữ cô ơi, con đọc không hết được. Chúc cô một mùa Giáng Sinh an lành, hạnh phúc và bình yên bên gia đình bạn bè, cô nhé!
Saturday December 22, 2007 - 10:59am (ICT) Remove Comment

Fiamm…
Offline
Em thích vở này, em đã xem biểu diễn ở NVH Thanh niên... ấn tượng nhất là vai mẹ Lượm và những câu hát của nhân vật này. Cô có thể post hết kịch bản này lên blog được không, em xin phép download về để dành. Hoặc là những đoạn có nhân vật mẹ Lượm thôi cũng được!Link toichoitutoi em không vào được rồi - không biết tại sao!Chúc cô Giáng sinh an lành!
Saturday December 22, 2007 - 09:47pm (ICT) Remove Comment

8Fieu
Offline
http://toichoitutoi.blogspot.com/se dua nguyen vo len day, cac ban cho chinh sua lai nha
Saturday December 22, 2007 - 10:24pm (ICT) Remove Comment

8Fieu
Offline
xin vao day http://tudaigiaikhong.blogspot.com/
Sunday December 23, 2007 - 05:26am (ICT) Remove Comment

Dihaa…
Offline IM
vở này diên khoảng 2 năm rùi mà chi ha...e nhớ có T. HuyThục đd nữa đó...vai mẹ Mẹ Lượm do CS Trúc Uyên N...dảm nhận.....hehe
Wednesday December 26, 2007 - 02:28pm (ICT) Remove Comment

Labels:

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home